Rể Quý Rể Hiền

Chương 4191



Chương 4191

“Vù vù vù!”

Chiếc xe của Gorden đang ngồi kia điên cuồng lao vút ra ngoài giống như thú hoang phát rồ.

Mà những chiếc xe khác thì từng chiếc từng chiếc dừng lại ngay tại chỗ, căn bản không dám làm bừa bãi lộn xộn.

Chỉ trong nửa phút ngắn ngủi này, thành viên của Quân đoàn lính thuê đẫm máu thế mà tử thương hơn ba ngàn người.

Hỏa lực của hơn mười ngàn người tụ tập lại một chỗ chính là mạnh mẽ như thế.

Những người khác còn sót lại thì nơm nớp lo sợ, ai nấy đều cảm thấy sợ hãi trong lòng, toàn bộ đều ôm đầu ngồi thụp xuống.

“Anh Phong, Gorden chạy rồi, mau sai người đuổi theo đi!”

Ruth thấy thế vô cùng lo lắng, vội vã đến thúc giục.

“Không sao đâu, hắn ta sẽ còn quay lại.”

Cao Phong nở nụ cười tự tin, căn bản không có ý sai người đuổi theo.

Quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu lớn mạnh này vốn cũng không phải là chỗ của Cao Phong, ngày nào còn chiếm giữ vùng đất Tây Vực này thì sao Cao Phong có thể không sắp xếp nhân viên canh gác ở bên ngoài?

Gorden anh ta tay không tấc sắt chỉ có một chiếc xe, có thể chạy được sao?

Nếu anh ta thật sự có thể chạy mất vậy thì mấy ngàn binh sĩ Phong Hạo ở bên ngoài có thể ngoan ngoãn gác bút rồi.

“Cậu Phong, chúng tôi sai rồi, chúng tôi không chạy nữa! Đừng giết chúng tôi đừng giết chúng tôi!”

“Chúng tôi không dám nữa, không dám nữa đâu.”

“Mới nãy tôi không hề đánh người, tôi cũng không hề mắng ai cả, đều là Kell làm, đều là do bọn họ làm thôi.”

“Cậu Phong…”

Những thành viên của Quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu còn lại, từng người từng người đều ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất giống như tội phạm bị cải tạo, trong miệng liên tục xin tha.

“Đệch mợ mày! Kêu ông nội!”

Một người binh sĩ Phong Hạo bước lên trước một bước, đạp một cước vào bọn chúng.

“Vâng! Ông nội, bọn tôi sai rồi! Không phải do tôi làm.”

“Ông nội, cũng không phải tôi làm.”

Tất cả thành viên của Quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu, lần này hoàn toàn không thể cứu chữa được nữa, người nào người nấy đều cực kỳ hèn mọn.

So sánh với bọn họ ngông cuồng hống hách của trước đây thì bây giờ thật sự là một trời một vực, hoàn toàn như hai người khác nhau.

Nguyên nhân không gì khác, bởi vì lúc này bọn họ vẫn còn cơ hội xin tha.

Mà xung quanh bọn họ, gần ba ngàn xác chết ngã vào vũng máu kia cũng đã không còn cơ hội xin tha nữa rồi.

Bọn họ còn có cơ hội nói chuyện đã là một điều may mắn rồi.

Đừng nói là ông nội, cho dù bắt kêu tổ tông e rằng bọn họ cũng không có bất cứ đắn đo nào hết.

Cao Phong nở nụ cười lạnh, cứ thế nhìn bọn họ.

“Anh Phong, bây giờ tin tức của Quân đoàn lính đánh thuê Hoa Hồng bên kia vẫn chưa rõ ràng.”

“Vì thế tôi đề nghị là tạm thời đừng nên giết bọn họ, nói không chừng giữ lại còn có tác dụng.”

Ruth khẽ cau mày, sau đó đi đến bên cạnh Cao Phong nhỏ giọng đề nghị.

Cao Phong gật đầu nhẹ, lời của Ruth thật sự rất có lý.

Tuy nói bây giờ Quân đoàn lính đánh thuê Hoa Hồng đã tra ra được tin tức liên quan đến Kim Tuyết Mai.

Song, trước khi thật sự tìm được Kim Tuyết Mai thì tất cả đều tràn đầy biến số.

Vì thế, giữ lại Gorden và những tên khác chắc chắn vẫn còn tác dụng.

“Yên tâm, bây giờ tôi sẽ không giết bọn họ.”

“Đợi thủ lĩnh của các người đến rồi thì tôi xem lại thử có cần thiết phải giữ bọn họ lại không.”

Cao Phong gật gật đầu nói với Ruth.

“Được!” Ruth vội vàng trả lời.

“Bây giờ tôi sẽ không giết bọn họ, nhưng tôi cũng sẽ không để cho bọn họ sống thoải mái.”

“Các anh em, thời gian trút giận đến rồi!”

Cao Phong bỗng nhiên bước lên trước một bước, quát lạnh: “Vừa nãy những tên ra tay với các cậu, mắng chửi các cậu là đồ rác rưởi, toàn bộ lôi hết ra đây cho tôi!”

“Có thù trả thù, có oán trả oán, Cao Phong tôi ở đây bảo kê cho các cậu!”

“Làm cho tôi!”

Cao Phong ra lệnh một tiếng, mười nghìn binh sĩ Phong Hạo ngửa mặt lên trời cười to.

Đây là nụ cười vui sướng, nụ cười nở mày nở mặt.

“Làm đi! Chỉ cần không chơi chết thì thích làm thế nào thì làm!”

“Vừa nãy mày tát tao hai bạt tai còn nhớ không? Mày không nhớ nhưng ông nhớ rõ mày!”

“Bởi vì mỗi một người Phong Hạo bọn tao, đều là những người thù dai nhớ kỹ, hôm nay tao sẽ cho mày mở rộng tầm mắt!”

“Đệch mợ mày! Ông đây là rác rưởi? Hôm nay tao sẽ cho mày xem thử đồ rác rưởi này đệch mợ mày như thế nào!”

Càng ngày càng có nhiều binh sĩ Phong Hạo bắt đầu mạnh mẽ xông về phía trước, tay đấm chân đá với những tên thành viên còn sót lại của Quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu.

Có thù trả thù!

Có oán trả oán!