Rể Quý Rể Hiền

Chương 4193



Chương 4193

Cao Phong chầm chậm rút ra một con dao găm không ngừng vạch nhẹ lên mặt Kell.

Kell lập tức ngậm miệng, cả gương mặt toàn là kinh hoảng.

Cảm nhận mũi dao lạnh lẽo từ con dao găm vạch khắp mặt mình, nhịp tim của Kell không ngừng tăng tốc, thậm chí còn có kích động muốn cầu xin tha.

“Cao Phong, cậu đừng kích động.”

“Tôi biết, tôi cũng biết tin tức của Kim Tuyết Mai.”

“Cậu thả tôi đi, cậu thả tôi đi, tôi cũng có thể nói cho cậu biết.”

“Tôi là phụ tá của Gorden, những gì anh ta biết tôi cũng biết hết, tôi không lừa cậu đâu!”

Rốt cuộc Kell cũng chịu nói thật, hét lớn với Cao Phong.

“Vậy mày nói thử xem.”

Cao Phong ngừng động tác trong tay lại, sau đó nhìn Kell hỏi.

“Cậu thả tôi ra trước đã!”

“Chỉ cần cậu thả tôi…, chắc chắn tôi sẽ nói cho cậu biết!”

Kell mím mím môi nhỏ giọng nói.

“Xì xì!”

Nhưng gã không chờ được câu trả lời của Cao Phong mà lại chờ được một mũi dao.

Con dao găm sắc bén kia mạnh mẽ đâm vào trên đùi của Kell.

“A!”

“Áu!”

Chỉ một thoáng, Kell phát ra một tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt.

Con dao găm này cắm sâu vào trong thịt của gã, thậm chí còn cảm nhận được mũi dao của con dao găm này chạm đến xương bắp đùi của gã.

Cảm giác đau đớn kịch liệt này giống như đang dùng mũi dao róc xương vậy, thật sự làm gã đau đến muốn ngất ngay tại chỗ.

“Áu! Tôi sai rồi, thả tôi đi, thả tôi đi, cậu Phong!”

Trong chớp mắt Kell đã mất đi tất cả kiêu ngạo, trên mặt chỉ còn vẻ tái nhợt.

Mà lúc này Cao Phong càng giống hơn ác ma so với bất cứ người nào khác, khóe miệng nở nụ cười lạnh.

Anh chẳng những không buông tha cho Kell mà ngược lại chầm chậm di chuyển chuôi dao găm.

Sau khi Cao Phong xoay một cái, thân đao sắc bén kia cũng không ngừng chuyển động trong đùi của Kell.

Lưỡi đao sắc bén khuấy đảo bên trong da thịt giống như máy trộn bê-tông, đó là cái cảm giác gì?

Đó thật sự là sống không bằng chết!

Máu tươi điên cuồng bắn ra, Kell thì không ngừng kêu thảm thiết.

Kêu thảm thiết trọn vẹn mấy chục giây, Kell bỗng nhiên lệch đầu sang một bên, đau đến ngất xỉu ngay tại chỗ.

Lúc này Cao Phong mới chầm chậm dừng động tác lại, duỗi tay lau khô vết máu tươi trên quần áo của Kell, chầm chậm đứng thẳng người dậy.

“Ruth, còn bao lâu nữa thủ lĩnh của mấy cô mới đến?”

Cao Phong khẽ cau mày, nhìn Ruth hỏi.

Đợi đến lúc thủ lĩnh Quân đoàn lính đánh thuê Hoa Hồng đến đây thì Cao Phong có thể quyết định phải xử lý Kell và những tên khác như thế nào.

Quan trọng hơn là, liên quan đến tin tức của Kim Tuyết Mai, một giây một phút anh cũng không thể chờ lâu được.

“Chắc sắp đến rồi.”

Ruth nhìn thời gian một chút sau đó nhẹ giọng trả lời.

Cao Phong khẽ gật đầu, sau đó nhìn về nơi xa xa.

“Ha ha, nhìn kìa, không phải anh ta đã quay về rồi sao?”

Cao Phong cười nhạt, duỗi tay chỉ về phía trước.

Lúc này Ruth và mọi người mới nhìn về phía trước.

Chỉ thấy cách đó không xa, một đội binh sĩ Phong Hạo từ từ đi ra khỏi rừng cây.

Bước đi của bọn họ rất chậm, đôi mắt nhìn mặt đất phía trước giống như đang nhìn món đồ gì đó.

Mãi đến tận khi những người đó đi đến gần thì Ruth và mọi người mới phát hiện ra trên mặt đất là thứ gì.

Trên mặt đất có hai người không ngừng bò về phía trước, giống như chó chết sống dở chết dở.