Rể Quý Rể Hiền

Chương 4304



Chương 4304

Cao Phong hừ lạnh một tiếng, thái độ cứng rắn không gì sánh được.

Lúc này người trung niên cũng yên tĩnh xuống.

Ông ta cũng biết lần, thật ra lần đàm phán này không có bất kỳ ý nghĩa gì.

“Nếu như hiện tại anh lựa chọn rút lui…”

“Không thể nào!”

Không đợi người trung niên nói hết lời, Negan và Cao Phong đã cùng lên tiếng ngăn lại.

Cao Phong còn chưa thấy Kim Tuyết Mai chắc chắn sẽ không dễ dàng lui binh.

Mà Negan thì không thể để đám người Cao Phong dễ dàng rời khỏi như vậy.

Cho nên đề nghị này của trung niên thật sự chỉ là một chuyện cười.

“Trận chiến đấu này không thể không đánh.”

“Tuấn Hạo, chuẩn bị chiến đấu, toàn lực tiến công!”

“Đội ngũ xe tăng kéo lên cho ông, mang tất cả đạn pháo lên, đập một vòng, có thể giết bao nhiêu người thì cứ giết bấy nhiêu người!”

“Còn có đạn hỏa tiễn, toàn bộ không cần giữ lại chút nào, toàn lực tiến công!”

“Có thể đánh chết bao nhiêu người thì phải đánh chết bấy nhiêu người, sau đó tất cả mọi người ôm súng xung phong!”

“Đánh giết cho tôi! Oanh giết bọn chúng!”

Cao Phong trợn mắt thật lớn, bỗng nhiên huy động chiến kỳ, trong miệng càng phát ra vô số mệnh lệnh.

Gần ba trăm ngàn binh sĩ Phong Hạo còn lại, kể cả những võ giả Hoàng Phủ Đao Hàn đều lập tức có hành động, bắt đầu làm việc theo mệnh lệnh của Cao Phong.

“Ầm ầm!”

Xe tăng không ngừng nổ vang, khói đen cuồn cuộn xuất hiện.

Hết viên đạn hỏa tiễn này tới viên đạn hỏa tiễn khác được bày trên đất.

Đại chiến hết sức căng thẳng.

Cao Phong đứng trong thùng xe tải nhỏ, cầm chiến kỳ, chờ tới khi lên xe xong anh mới chậm rãi rút cây cương đao bên hông ra.

Hôm nay anh sẽ dùng cây đao này chiến đến khoảnh khắc cuối cùng.

“Xem chuôi đao bị mài nhẵn như vậy, hẳn chủ nhân tiền nhiệm của mày đã mang theo mày chinh chiến không ít năm tháng.”

“Từ sau khi chú Lý giao mày vào trong tay tao, tao còn chưa để cho mày thấy máu.”

“Hôm nay tao sẽ dùng máu tươi của địch nhân đút mày ăn no!”

Cao Phong như điên như dại bắt đầu lẩm bẩm với cương đao trong tay.

Tiếng nói vừa phát ra, Cao Phong chậm rãi giơ cánh tay lên, mũi đao chỉ thẳng bầu trời.

Đao thép chỉ xéo cửu thiên, từ từ đi lên.

Xa xa mặt trời soi xuống, ánh lên thân đao, chỉ nháy mắt đã chiết xạ ra tia sáng chói mắt không gì sánh được.

Trong tay Cao Phong như đang cầm một thanh đại đao có thể chém nát trời đất, thoạt nhìn tia sáng chớp diệu không gì sánh được.

Mà anh đứng trên mui xe cao cao, cả người thoạt nhìn cương mãnh vô cùng, uy vũ bất phàm.

Tất cả binh sĩ Phong Hạo đều ngẩng đầu nhìn về phía thanh cương đao trong tay Cao Phong.

Chỉ chờ Cao Phong vung đao xuống, bọn họ sẽ lập tức khởi xướng thế xung phong.

Mà đám cường đạo Tây Vực cũng vô thức nhìn về phía cây đao trong tay Cao Phong.

“Cái này…”

Người trung niên đang đối thoại với Cao Phong bỗng ngây người một lúc, sau đó vô thức mở miệng tự lẩm bẩm: “Cây… cây đao này…”

Người trung niên đầu tiên là trừng to mắt, sau đó lại hơi híp mắt lại, nhìn về phía thanh đao trong tay Cao Phong.

Nhưng lúc này đao thép trong tay Cao Phong đang phản chiếu vô số tia sáng, thoạt nhìn nó như một bóng đèn, khiến người ta khó có thể nhìn rõ.

Người trung niên dừng một chút, sau đó cất bước muốn tiến lên.

“Rầm oanh!”

“Ầm ầm!”

Ngay vào lúc này, xa xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ mạnh.