Rể Quý Rể Hiền

Chương 4336



Chương 4336

“Vâng!”

Lúc này Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch đồng thời lên tiếng trả lời, sau đó chuẩn bị đi bố trí nhiệm vụ.

Mà Cao Phong lại chuẩn bị đích thân thẩm vấn đám thủ lĩnh cường đạo Tây Vực.

Hoặc là nói thật, hoặc là chết.

Đám người Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch cũng không phải người chưa có kinh nghiệm, lần đầu tiên lên chiến trường, cho nên những chuyện còn lại vốn không cần Cao Phong nhiều lời, bọn họ có thể tự xử lý.

Kể cả chiến sĩ đội Huyết Đao cũng giúp đỡ thu dọn chiến trường.

Nhìn bóng lưng Cao Phong từ từ đi xa, rất nhiều người không ngừng cảm thán trong lòng.

Quét ngang Tây Vực, đè ép đương đại!

Một đời huyền thoại mới không thuộc về Cao Phong thì không thể thuộc về ai khác nữa!

Đến tận đây, bá chủ mới ở Tây Vực cũng triệt để ra đời.

Ở Việt Nam, thủ đô.

Chỗ ở của ông Trần.

Đám người Diệp Thiên Long, ông Trần hội tụ lại với nhau, trên mặt viết đầy lo lắng.

Trong phòng mây mù cuồn cuộn, trong tay mỗi người đều cầm điếu thuốc, giữ yên lặng.

Chiến đấu bên phía Tây Vực đã triệt để khai hỏa.

Các chiến sĩ có trách nhiệm thủ vệ biên giới Tây Vực cũng đang truyền tin tức trở về.

Cao Phong dẫn theo ba trăm sáu mươi ngàn người, lấy lực lượng ít hơn đám Tây Vực tới gần hai trăm ngàn người để phát động thế tiến công hung mãnh với toàn bộ Tây Vực.

Cuối cùng xảy ra đại quyết chiến.

Lúc này, tới cùng tình hình chiến đấu là như thế nào, không ai có thể dự đoán được.

Mà đám người ông Trần lại bị trợ lý Trương kiềm chế gắt gao, vốn không cách nào ra tay.

Trong quá trình này, trợ lý Trương không ngừng ra ngoài nghe điện thoại, nhưng không để đám người Diệp Thiên Long có chút liên hệ nào với người bên ngoài.

Nói trắng ra là ông ta đã giam lỏng đám người ông Trần.

Đương nhiên cũng không phải Diệp Thiên Long không muốn ra ngoài.

Nhưng ông ta không nghĩ tới vậy mà trợ lý Trương lại sai rất nhiều chiến sĩ trực tiếp vây kín bên ngoài, ba tầng trong ba tầng ngoài.

Không có mệnh lệnh của ông ta, ai cũng không thể rời đi.

Cuối cùng Diệp Thiên Long vẫn từ bỏ.

Trợ lý Trương này không giống ông Trần.

Văn nhân và võ tướng sao có thể giống nhau?

Cho dù ông Trần đã nhìn quen sinh tử, nhưng ông ta lại là người bò ra từ trên chiến trường.

Ông ta là chiến sĩ, là chiến sĩ thẳng thắn cương nghị, có tình có nghĩa.

Mà trợ lý Trương lại là văn nhân.

Văn nhân chưa từng thấy tàn khốc trên chiến trường, bọn họ chỉ biết làm việc một cách càng lý tính hơn.

Trong mắt bọn họ, quy tắc là luật thép, nhất định phải tuân thủ.

Bọn họ càng sẽ căn cứ thế cục mà phân tích và nghĩ cách đối phó.

Cho dù thật sự gặp phải tình cảnh không thể không bỏ, bọn họ cũng sẽ không chút do dự.

Giống như trên chiến trường, nếu có một tiểu đội chiến hữu mười người bị đối phương vây khốn.

Cho dù ông Trần có do dự, nhưng cuối cùng ông ta vẫn sẽ dẫn người trở về cứu, dù biết làm vậy sẽ phải đánh đổi một số thứ.

Mà đối với trợ lý Trương vốn là văn nhân, bọn họ nhất định sẽ giảm tổn thất tới mức thấp nhất, lựa chọn từ bỏ những người đó.

Đây là sự khác biệt giữa văn nhân và võ tướng.

Đây cũng là khác biệt giữa cảm tính và lý tính.

Trở về cứu có thể khiến nhiều người tử vong hơn, mà từ bỏ những người đó lại có thể khống chế tổn thất tới mức thấp nhất.

Không thể nói ai đúng ai sai, chỉ làm khởi điểm làm việc của hai người vốn khác nhau thôi.

“Ông Trần…”

Cuối cùng Diệp Thiên Long vẫn không thể ngồi yên, bèn mở miệng nói chuyện.