Rể Quý Rể Hiền

Chương 4375



Chương 4375

Thiên Long ư? Cái tên này đã tồn tại từ trong ký ức xa xưa. Tuy nhiên những binh sĩ đi theo Long Tuấn Hạo nhiều năm sẽ không bao giờ quên. Lúc này khi Cao Phong nhắc tới, ánh mắt của Long Tuấn Hạo và những người khác lộ ra vẻ phấn khởi.

“Tính theo thời gian, nó được Long Tuấn Hạo lập nên từ bốn năm trước. Trong bốn năm, các binh sĩ Thiên Long vẫn luôn ở bên cạnh nhau từ giây phút vinh quang đến khó khăn vất vả. Cho đến sau này đổi tên thành tập đoàn Phong Hạo, nó đã nhanh chóng phát triển. Chúng ta đánh hạ Tam Giác Vàng, chúng ta thâu tóm Cảnh Đông, dẹp yên Nam Cương. Mà giờ phút này, tập đoàn Phong Hạo chúng ta đã cắm biểu ngữ Phong Hạo vào mọi ngóc ngách của Tây Vực này. Chúng ta không đi Bắc Cảnh, nhưng uy danh của tập đoàn Phong Hạo đã lan truyền khắp Bắc Cảnh. Tất cả những điều này đều là vinh quang của chúng ta, là vinh quang của mỗi một binh sĩ tập đoàn Phong Hạo.”

“Tôi – Cao Phong! Xin cảm ơn các anh em đã chịu vất vả, cảm ơn các anh em đã không rời đi, cảm ơn các anh em không sợ hãi sống chết! Cảm ơn anh em vì gan dạ dũng cảm và trung thành!” Cao Phong chậm rãi nói xong rồi sau đó cúi đầu trước mặt mọi người.

Hàng trăm ngàn người cùng nhau rung động, sau đó nhanh chóng cúi đầu đáp lại Cao Phong. Họ chịu nổi Cao Phong cúi đầu.

“Hôm nay chúng ta rời khỏi Tây Vực. Mặc kệ sau này chúng ta có đến nơi này lần nào nữa hay không.”

“Ít nhất chúng ta từng ở nơi này tạo ra huy hoàng thuộc về chúng ta.”

“Tôi không biết chúng ta sẽ đi về đâu trong tương lai.”

“Cũng không biết, trong tương lai chúng ta sẽ như thế nào.”

“Tôi chỉ biết là chỉ cần chúng ta sát cánh bên nhau, cho dù đó là núi đao biển lửa, chúng ta cũng có thể đạp lên tất cả!”

“Cờ chiến của Tập đoàn Phong Hạo sẽ mãi mãi không ngã xuống!” Bỗng nhiên Cao Phong nắm chặt tay phải giơ lên trời và hét lớn.

“Cờ chiến không ngã! Mãi mãi không ngã!”

“Cờ chiến không ngã! Mãi mãi không ngã!”

Lúc này, hàng trăm ngàn người đều đang tràn đầy nhiệt huyết, lớn tiếng hò hét.

Không quan trọng có lý trí hay không, không cần biết đó là đúng hay sai.

Cầm tay, sánh vai, cùng nhau tiến lên!

Đơn giản chỉ là như thế!

“Đi thôi! Chúng ta trở về!” Cao Phong phất tay, mọi người đồng loạt xoay người bước đi.

Đội ngũ gồm hơn bốn trăm năm mươi ngàn người cùng nhau cất bước, cảnh tượng rung động đến mức nào! Khói bụi mù mịt, bốn phía không yên. Chủ yếu mọi người đều đi bộ. Dù sao, lần này rời đi cũng tương đương với chắp tay nhường Tây Vực cho người khác, vì thế cái gì có thể lấy đi mọi người đều không để lại. Hầu hết trên các xe đều chất đầy vật tư, còn các chỗ còn lại thì dành cho người bị thương.

Nhưng mà đây chỉ là biện pháp tạm thời. Lúc này binh sĩ Phong Hạo ở vùng Cảnh Đông, Nam Cương và Tam Giác Vàng đã huy động xe đến đón tiếp họ. Không bao lâu nữa, hai bên sẽ gặp nhau. Cao Phong cũng đang đi bộ và nhường xe cho người bị thương. Long Tuấn Hạo định đi bộ nhưng bị Liễu Tông Trạch ép ngồi lên xe. Vết thương ở đùi của anh ta rất nghiêm trọng, nếu không xử lý đúng cách, chắc chắn tình trạng nhiễm trùng sẽ trở nên nghiêm trọng hơn. Long Tuấn Hạo cũng biết rõ, cho nên cũng không từ chối quá mức. Tay Cao Phong cầm lấy thanh đao đẫm máu và đi đầu đội ngũ.

Phía sau anh là hàng ngàn binh sĩ. Liễu Tông Trạch, thanh đao đẫm máu này, còn cả cả những binh sĩ nòng cốt Phong Hạo đang vây quanh Cao Phong một cách chặt chẽ. Mọi người cầm tay, sánh vai đi về phía trước, trông thật oai vệ.

Giống như họ thắng một trận chiến và chiến thắng trở về. Không! Không phải giống như mà đúng là họ đã thắng một trận chiến lớn. Cao Phong vừa đi vừa từ từ ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao.

“Tây Vực! Cao Phong tôi chẳng những đến đây, tôi còn làm rất nhiều chuyện ở đây. Hiện tại, tôi muốn đi, ai có thế làm khó được tôi? Tây Vực không giữ được tôi, cũng không nơi nào giữ được tôi.” Cao Phong từ từ lẩm bẩm trong lòng, sau đó thu hồi ánh mắt tiếp tục bước đi.

“Đúng rồi, tôi có hơi tò mò. Năm đó đội Huyết Đao lớn mạnh như vậy, tại sao lại xuống dốc nhanh như vậy?”

“Tôi nghĩ chắc chắn là xảy ra chuyện gì đó rồi phải không?” Cao Phong vừa đi vừa thản nhiên hỏi người trung niên thuộc đội Huyết Đao.

“Đúng là đã có chuyện xảy ra…” Người trung niên dừng lại, vẻ mặt hơi khó coi. Nói vậy, chuyện này chắc chắn không quá tốt.

“Nếu chuyện này không xảy ra, thật sự tôi không thể tin được chú Lý có một thời huy hoàng như vậy.”

Mặt Cao Phong hơi tươi cười, giọng điệu rất xúc động.

Chỉ có thể nói rằng mỗi người đều có câu chuyện của riêng mình.

Câu chuyện này thuộc về tài sản riêng tư của chính mình..

Chú Lý cũng vậy, ở trong mắt người khác, chú chỉ là chủ một tiệm phở nhỏ.

Cao Phong cũng nghĩ như vậy.

Chú nói với Cao Phong, vợ chú đang đi du học.

Lúc ấy Cao Phong thật sự tin vậy, nhưng anh không ngờ rằng chú Lý lại lừa anh.