Rể Quý Rể Hiền

Chương 4387



Chương 4387

Trợ lý Trương âm thầm than nhẹ một tiếng, một lần nữa thán phục đối với tầm nhìn xa trông rộng của Cao Phong.

Nếu như Cao Phong chỉ nói đến những câu trước thì đúng là trợ lý Trương phải cẩn thận suy nghĩ một phen. Bởi vì cho dù trợ lý Trương đồng ý để cho các chiến sĩ của khối tập đoàn Phong Hạo đang ở Nam Cương gia nhập Quốc tịch Việt Nam thì anh ta cũng sẽ không để cho đám người đội Huyết Đao ở Tây Vực gia nhập. Thứ nhất là trợ lý Trương không biết bọn họ, thứ hai là mấy năm nay đám kẻ gian ở Tây Vực đã giết biết bao nhiêu chiến sĩ người Việt Nam, cho nên chắc chắn trợ lý Trương sẽ không bằng lòng một cách dứt khoát như vậy. Nhưng mà Cao Phong không chỉ nói muốn cho bọn họ gia nhập Quốc tịch Việt Nam, hơn nữa còn nói rõ rằng nếu như những người đó làm ẩu ở biên giới thì cứ xử lý dựa theo luật pháp của Việt Nam. Trợ lý Trương sợ chính là đến lúc đó những người này ỷ vào Cao Phong nên làm xằng làm bậy ở Việt Nam. Mà bây giờ Cao Phong đã nói trước như vậy cũng coi như lập tức bỏ đi sự nghi ngờ của trợ lý Trương.

“Tôi cũng bảo đảm với anh là các thành viên của đội Huyết đao không giống như những kẻ gian ở Tây Vực. Mấy năm nay bọn họ chưa từng giết bất kỳ một chiến sĩ nào của Việt Nam, anh có thể tùy tiện tìm hiểu.” Cao Phong thấy trợ lý Trương không lập tức mở miệng nên giải thích thay đội Huyết Đao một lần nữa. Đây cũng là tình huống thực tế. Ban đầu Huyết Đao Lý Trường Thiên cũng là người Việt Nam. Cho nên nội quy quan trọng nhất của đội Huyết Đao chính là mãi mãi không được xúc phạm Việt Nam. Mấy năm gần đây các thành viên của đội Huyết Đao cũng vẫn luôn tuân thủ kỷ luật một cách nghiêm túc, không dám làm trái dù chỉ một chút.

“Được! Nếu anh đã nói như vậy thì tôi cũng đồng ý với yêu cầu này!” Lúc này trợ lý Trương không chần chờ nữa mà gật đầu một cái rồi nói.

“Vậy tôi nói đến yêu cầu thứ ba của tôi.” Cao Phong gật đầu sau đó lại nhàn nhạt mở miệng một lần nữa. Trợ lý Trương nghe vậy thì lập tức sửng sốt, nhưng vẫn gật đầu nói: “Được thôi! Anh nói đi.”

“Tôi có thể để cho một số người của tôi ở lại đây và tiếp tục trấn giữ Tây Vực. Nhưng mà nếu như bên phía Mỹ thật sự cho người đối phó với chúng tôi thì Việt Nam không thể ngồi nhìn mặc kệ.” Nói tới chuyện này, vẻ mặt Cao Phong vô cùng nghiêm túc, anh nhìn chằm chằm vào trợ lý Trương. Đây là một lần cuối cùng anh ta tin tưởng trợ lý Trương. Mà sự tin tưởng lần này cũng là một lần đánh cuộc vô số mạng sống của chiến sĩ khối tập đoàn Phong Hạo. Bởi vì nếu đến lúc đó Việt Nam không ra mặt, đừng nói Cao Phong chỉ để lại một số người ở bên này, cho dù anh để lại toàn bộ cấp dưới ở lại Tây Vực thì chỉ sợ cũng rất khó ngăn cản bước chân của đội quân Mỹ khổng lồ. Dù sao nước Mỹ cũng đứng đầu thế giới về lực lượng quân đội cũng như nghiên cứu vũ khí nóng. Nếu như Việt Nam mặc kệ vậy thì cho dù Cao Phong để lại bao nhiêu người ở đây cũng có thể chắc chắn là toàn quân đều bị tiêu diệt.

“Cao Phong! Anh yên tâm đi, chắc chắn chúng tôi sẽ làm vậy. Từ đầu đến cuối bên phía nước Mỹ không có bất kỳ lý do gì để ra tay đối phó với anh. Cho nên chỉ cần bọn họ dám tùy tiện để cho quân đội đặt chân lên Tây Vực thì đồng nghĩa với việc xúc phạm quy tắc. Đến lúc đó Việt Nam cũng có đầy đủ lý do ra mặt, chắc chắn có thể chèn ép ngược lại bọn họ.” Trợ lý Trương gật đầu một cái, giọng nói vô cùng tự tin.

Cao Phong cũng chậm rãi gật đầu rồi sau đó cứ nhìn trợ lý Trương mà không nói thêm gì nữa. Anh chỉ có ba yêu cầu như vậy. Điều thứ nhất là vì Kim Tuyết Mai, điều thứ hai là vì muốn để lại đường lui cho các chiến sĩ của khối tập đoàn Phong Hạo. Điều thứ ba vẫn là vì an toàn của khối tập đoàn Phong Hạo. Nhưng anh chỉ không yêu cầu bất cứ thứ gì cho chính bản thân mình. Mặc dù những thành viên nòng cốt đang đứng sau lưng Cao Phong không nói chuyện, nhưng trong lòng mỗi người đều âm thầm xúc động.

“Trên người cậu ta và anh Thiên đều có một loại phẩm chất. Ông biết đó là phẩm chất gì không?” Tên đàn ông trung niên là thành viên của đội Huyết Đao nhìn về phía trước và hỏi người đang đứng bên cạnh mình.

“Phẩm chất gì?” Người đứng bên cạnh người đàn ông trung niên lập tức sửng sốt một chút rồi sau đó hỏi.

“Phẩm chất này chính là tôi có thể đánh, có thể mắng đàn em của tôi, nhưng mà ngoại trừ tôi ra thì không ai được phép đụng vào bọn họ, bởi vì đó là người của tôi. Nếu cậu dám động vào người của tôi thì tôi sẽ chơi chết cậu, anh Thiên như thế, cậu Phong cũng như vậy. Cho nên có những lúc chúng ta cũng biết quyết định của họ là sai trái nhưng chúng ta vẫn làm theo mà không hề có một chút chần chừ do dự nào.

Tại sao ư? Bởi vì chúng ta đều biết là trong lòng bọn họ suy nghĩ cho chúng ta chứ không phải chỉ coi chúng ta như những công cụ. Chính là bởi vì phẩm chất này cho nên đám đàn em của anh Thiên và cậu Phong như chúng ta đều nguyện ý đối xử chân thành với nhau.” Người đàn ông trung niên ngửa mặt lên trời thở dài rồi chậm rãi mở miệng, trong mắt tràn đầy vẻ cảm thán.

“Tây Vực có gần sáu trăm ngàn kẻ gian, cho dù trừ đi chúng ta cũng còn có bốn trăm ngàn người, tại sao lại lại chia năm xẻ bảy?”

“Bởi vì họ chỉ chiến đấu vì chính bản thân mình, mà những chiến sĩ của khối tập đoàn Phong Hạo đều chiến đấu vì năm chữ khối tập đoàn Phong Hạo.”

“Trong mắt tên cầm đầu của những kẻ gian Tây Vực thì bọn họ cũng chỉ là những công cụ hỗ trợ cho bọn họ bò lên địa vị càng cao.”

“Mà ở trong mắt anh Lý và cậu Phong thì chúng ta là những người anh em của bọn họ, đây là phẩm chất của họ.”

Người trung niên nói ra lời này, những người xung quanh đều yên lặng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“Cao Phong! Anh còn có yêu cầu gì không?”