Rể Quý Rể Hiền

Chương 4394



Chương 4394

Trong khoảng thời gian này, thần kinh của Cao Phong vẫn luôn bị vây trong trạng thái căng thẳng, thế mà lúc này lại được thả lỏng không ít.

“Về sau mình và Tuyết Mai sẽ đến sinh sống ở loại địa phương như thế này.”

“Rời xa thành phố huyên náo, rời xa khu náo nhiệt sầm uất, rời xa ô nhiễm.”

Cao Phong nhìn phong cảnh ở phía xa xa, anh thì thào tự nói một mình.

Từ trước tới nay anh đều cực kỳ hướng tới loại cuộc sống thế này.

Sinh sống ở trong nông thôn, ngay cả thức ăn cũng đều là màu xanh biếc không hề bị ô nhiễm.

“Nhưng mà vẫn phải tìm được em trước rồi nói sau.”

“Thật ra ở cùng một chỗ với em mới là điều quan trọng nhất.”

“Cho dù là lúc trước ở Thành phố Hòa Bình gian khổ như vậy mà chẳng phải chúng ta cũng cùng nhau vượt qua hay sao?”

“Mặc dù thời gian ba năm kia, trong mắt người ta anh chỉ là một tên rác rưởi vô dụng, cái gì cũng tệ mà em cũng không hề rời khỏi anh mà không phải sao?”

“Sao lại hết lần này tới lần khác, lúc chúng ta nên trải qua những ngày tháng tốt lành thì em lại bỏ đi chứ?”

Cao Phong vừa thì thào tự nói, lại vừa chậm rãi đạp chân ga.

Rất nhanh, anh đã đến gần nơi ở của Trần Anh Thảo.

Lần trước lúc anh tới thì trời đã tối mịt cho nên rất nhiều người đều đã nghỉ ngơi rồi.

Mà lúc này đang là ban ngày cho nên khu vực nông thôn có rất nhiều người, hoặc là ngồi thành tốp năm tốp ba nói chuyện phiếm, hoặc là vây quanh nhau đánh bài.

Nhìn thấy một chiếc xe quân đội lái vào, mọi người đều sửng sốt, có chút nghi hoặc mà đứng hết lên.

Đồng thời trong lòng bọn họ cũng có chút căng thẳng.

Dù sao thì bọn họ sinh sống ở nơi này, bọn họ cũng biết xung quanh mình là hoàn cảnh như thế nào.

Bên này là thiên hạ của nhóm lính đánh thuê.

Mà một vài lính đánh thuê lợi hại đó cũng lái cái loại xe này, sao bọn họ có thể không biết được chứ?

Cho nên nhìn thấy chiếc xe này chạy tới, trong lòng rất nhiều người đều vô cùng căng thẳng bởi vì bọn họ là những ở tầng lớp dưới cùng. Mỗi ngày bọn họ đều phải lao động, dùng kết quả của lao động để đi lên thị trấn nhỏ bán đi và đổi lấy một ít đồ dùng sinh hoạt cần thiết.

Nhưng bọn họ cũng không có cách nào. Dù sao thì bọn họ đã sinh sống ở đây từ nhỏ rồi, căn bản không có Quốc tịch của bất kỳ một quốc gia nào cả, bất kỳ nơi nào cũng sẽ không thu nhận bọn họ.

Thậm chí bọn họ cũng không biết cái gì là chứng minh nhân dân nữa.

Ở bên này tình trạng ở lậu là phổ biến nhất.

Cao Phong chậm rãi lái xe, tiếp tục đi về phía căn nhà của Trần Anh Thảo.

Mà lúc này Trần Anh Thảo cũng đang đứng ngoài cửa, đang nói chuyện phiếm với mấy người phụ nữ tuổi tác tương tự nhau.

“Sư thầy Thanh Tâm thật sự sắp đến đây sao?”

Trần Anh Thảo nhẹ nhàng hỏi, trong mắt bà ấy đầy vẻ chờ mong.

“Đúng vậy! Tôi nghe bạn tôi nói, mấy ngày trước sư thầy Thanh Tâm đã đến chỗ bọn họ rồi.”

“Dựa theo thói quen của sư thầy Thanh Tâm, đoán chừng là rất nhanh sẽ đi đến chỗ chúng ta chứ?”

“Vậy thì cũng không nói chắc được, bởi vì sư thầy Thanh Tâm làm việc có hơi tùy hứng, ông ta từng nói chuyện gì cũng phải nói tới duyên phận.”

“Ai cũng không biết tiếp theo ông ta sẽ đi đâu đâu.”

Mọi người đều là ba miệng một lời mà bàn luận với nhau, thoạt nhìn dáng vẻ đều hết sức mong chờ sư thầy Thanh Tâm.

“Haizz… Tôi nói này bà Anh Thảo, bà còn dám niệm Phật nữa hả?”

“Không phải cái người kia nhà bà đã đập vỡ lư hương cúng Phật của bà từ lâu rồi sao?”

Một người phụ nữ cười cười nhìn về phía Trần Anh Thảo, trong mắt bà ta có chút khinh thường.

Nghe đến đó, mấy người phụ nữ ở xung quanh đều nhẹ nhàng cười khẽ.

Trần Anh Thảo nghe đến đó cũng không nhịn được hơi đỏ mặt.

Dù sao mọi người ở nơi này đều biết những chuyện này.

Vốn dĩ khu nông dân này cũng không lớn, cư dân sống ở đây cũng không nhiều.

Nếu nhà ai xảy ra chút chuyện gì đó thì trong nháy mắt có thể truyền đi rất xa, lập tức có thể truyền khắp cả khu nông dân.