Rể Quý Rể Hiền

Chương 4404



Chương 4404

Trần Anh Thảo than nhẹ một tiếng, bà ấy lắc lắc đầu rồi nói. Cao Phong nghe vậy thì cũng có chút bất đắc dĩ. Nếu không phải vì tìm sư thầy Thanh Tâm hỏi chút chuyện thì quả thật anh cũng sẽ không chọn sống ở đây đâu. Nếu như bọn họ đi rồi, đến lúc đó sư thầy Thanh Tâm tới đây, làm gì có người thông báo cho bọn họ chứ? Cứ nhìn thái độ các hộ gia đình ở bên này đối với Trần Anh Thảo là biết, e rằng chắc chắn bọn họ sẽ không làm như vậy đâu.

“Cao Phong! Nếu không cháu cứ đi về trước đi.”

“Lúc trước là do dì hơi xúc động, dì vừa mới nghe thấy có khả năng sư thầy Thanh Tâm sắp tới đây rồ là dì đã lập tức gọi điện thoại cho cháu ngay.”

“Trên thực tế, bây giờ còn không biết khi nào thì sư thầy Thanh Tâm mới đến đây, cho nên cháu cứ đi về trước, một mình dì ở đây chờ.”

“Cháu… Hay là cháu cho dì cái địa chỉ đi.”

“Hôm nay đã xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ không cho dì mượn điện thoại dùng nữa đâu.”

Trần Anh Thảo dừng lại một chút, sau đó bà khuyên nhủ Cao Phong.

“Dì Thảo dì nói cái gì vậy chứ? Cháu có thể để cho dì ở đây một mình và chịu ức hiếp được chứ? Không cần nói nữa, cháu ở đây với dì, bọn họ không dám đến ức hiếp dì nữa đâu.” Cao Phong nhẹ nhàng xua tay, từ đầu đến cuối anh vẫn không đồng ý với đề nghị của Trần Anh Thảo. Lúc đầu anh đã không muốn để cho Trần Anh Thảo tiếp tục sinh sống ở nơi này. Lần trước lúc anh đến đây, trong lòng anh cũng đã đưa ra quyết định này rồi. Lần này tới nơi này, nhìn thấy thái độ của đám hàng xóm nơi đây đối với Trần Anh Thảo, Cao Phong lại càng không để một mình bà ấy ở lại nơi này được.

“Cao Phong! Cháu nghe dì đi, cái người gọi là ông Sáu kia cực kỳ xấu xa.”

“Trước kia ông ta thường xuyên đến gõ cửa nhà dì lúc nửa đêm, sau đó lại suýt nữa thì bị dì cầm kéo đâm trúng nên ông ta mới rời đi.”

“Bây giờ cháu ở lại đây, chắc chắn ông ta sẽ nghĩ cách đối phó với cháu đó, ông ta rất có thể là thật sự có quen biết với người của Quân đoàn lính đánh thuê đó.”

Trần Anh Thảo chậm rãi lắc đầu, bà ấy vẫn cực kỳ lo lắng như trước.

“Dì Thảo! Dì có tin hay không, chỉ cần một mình cháu là có thể đánh lại được một trăm nghìn người đó!”

Cao Phong vẫn không để ý chút nào như trước, anh trịnh trọng nhìn Trần Anh Thảo.

“Cháu… Haizz… Thằng bé ngốc!”

Trần Anh Thảo lập tức cạn lời tới cực điểm.

Bà ấy phải làm sao bây giờ, sao Cao Phong lại không chịu hiểu cơ chứ?

Cao Phong vậy mà còn nói với bà ấy rằng một mình anh cũng có thể đánh bại được một trăm nghìn người.

Chém gió thế này cũng hơi quá rồi!

Cho dù Cao Phong rất lợi hại, có thể một mình đánh ngã được mười mấy người.

Nhưng mà một trăm nghìn người…

Đừng nói là Trần Anh Thảo không tin, e rằng đổi thành bất kỳ một người nào thì cũng sẽ không tin đâu!

“Dì Thảo, dì tin cháu đi.”

“Ít nhất ở Tây Vực này còn chưa có người nào dám đụng đến cháu, trừ khi cái tên đó là kẻ ngốc.”

Cao Phong cũng có chút bất đắc dĩ, sau đó anh giải thích với giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

“Cháu đó… Dì biết là cháu trẻ tuổi, không sợ trời không sợ đất, nhưng mà thật sự có một vài người không thể trêu chọc được đâu.”

“Cháu nghe dì Thảo đi, nhanh chóng rời khỏi nơi này, ông Sáu sẽ không đối phó với một người phụ nữ như dì đâu.”

“Đợi sư thầy Thanh Tâm đến thì dì sẽ lập tức nghĩ cách thông báo cho cháu biết ngay.”

Trần Anh Thảo vỗ vỗ cánh tay Cao Phong, vẫn đang không ngừng khuyên nhủ anh.

“Dì Thảo, dì thật sự không cần sợ, cháu là Cao Phong mà!”

“Dì có biết cái tên Cao Phong này lợi hại biết bao nhiêu hay không? Ít nhất cháu có thể chắc chắn là cái thể có thể bảo vệ chúng ta bình an.”

“Nhiều người ở Tây Vực đều bị cháu đánh tan như vậy, ông ta thì tính là cái gì chứ.”

Cao Phong vừa lắc đầu, vừa nói một cách bất đắc dĩ.

Nhưng mà Trần Anh Thảo cũng không để ý đến lời nói này của Cao Phong.

“Cái tên ông Sáu kia… Ông ta thật sự là đã từng giết người rồi đó.”

“Cho nên dì rất lo lắng.”

Trần Anh Thảo chậm rãi ngồi lên trên ghế, ánh mắt bà ấy tràn đầy vẻ lo âu.

Tuy rằng Cao Phong ra mặt vì bà ấy khiến cho bà ấy rất là vui mừng, nhưng bà ấy càng phải suy nghĩ đến hậu quả sau khi Cao Phong ra mặt nữa!

“Cháu thì không dám giết người sao? Không được, cháu phải giết ông ta trước cái đã!”