Rể Quý Rể Hiền

Chương 4406



Chương 4406

“Mà là bởi vì ở đây không giống với người Việt Nam các cháu, mọi người ở đây không có hiểu biết về pháp luật gì cả, cũng không có quy tắc gì hết.”

“Nếu theo chân bọn họ đi đánh nhau thì chắc chắn sẽ có hại mà thôi, dì là sợ mà làm ồn chuyện lên thì sẽ khiến cho cháu gặp nguy hiểm.”

Cao Phong cười cười, anh nói: “Không sao đâu, chúng ta vào nhà đi dì.”

“Được, chúng ta vào nhà, đúng rồi lần trước cái cô bé kia đâu, sao cô bé đó lại không đi tới đây với cháu nữa?”

“Chắc chắn cô bé kia là bạn gái của cháu đúng không? Con bé thật xinh đẹp…”

“Không phải, cô ấy không phải là…”

“Còn nói không phải, dì nhìn ánh mắt mà cô bé đó nhìn cháu là biết cô bé đó thích cháu rồi.”

Cao Phong và Trần Anh Thảo vừa nói, lại vừa giống như là mẹ con đã lâu không có đoàn tụ với nhau vậy, nói về chuyện thành viên gia đình.

Thời gian rất nhanh đã đến giữa trưa.

Trần Anh Thảo nấu cơm trong phòng bếp, Cao Phong thì lại đứng bên cạnh mà gọi điện thoại.

Vốn bà ấy còn muốn lên trấn trên mua đồ nguyên liệu nấu ăn, nhưng Cao Phong lại không để bà ấy đi.

Hai người vừa nói vừa cười, không khí rất là hòa thuận ấm áp.

Trong lòng Cao Phong cũng vô cùng yên bình, đã rất lâu rồi anh không thể nghiệm loại sinh hoạt này.

Thậm chí có thể nói, trong hơn hai mươi năm cuộc đời của Cao Phong, cuộc sống bình tĩnh an ổn lại hòa thuận giống như vậy cũng không nhiều.

Cũng chính là lúc ở núi Bồng Thiên, Cao Phong từng trải qua vài ngày tháng như vậy.

Những thời điểm khác, cũng chỉ có thể là một loại hy vọng xa vời mà thôi.

Loại cuộc sống đơn giản giản dị này, thật sự là làm cho tim Cao Phong, bình tĩnh đi không ít.

Trong khoảng thời gian này, liên tục không ngừng giết chóc, ngay cả nằm mơ Cao Phong cũng đều có thể mơ thấy vô số máu tươi và hàng loạt xác chết.

Mà nơi này của Trần Anh Thảo, giống như là một chốn bồng lai tiên cảnh vậy, khiến cho Cao Phong có thể tạm thời quên đi những chuyện phiền lòng này.

Rất nhanh, một bữa cơm trưa đơn giản đã được Trần Anh Thảo bày lên.

“Cao Phong, dì nghe nói ở bên Việt Nam bên kia thích ăn mì cho nên dì nấu đơn giản một chút, cái khác thì cũng không có gì, ở đây ngay cả chợ cũng không có, cháu đừng có ghét bỏ nhé!”

Trần Anh Thảo xoa xoa tay, trên mặt bà ấy có chút ngượng ngùng.

“Dì Thảo dì nói gì vậy chứ, sao cháu lại có thể ghét bỏ được, thơm quá đi!”

“Quả thật đã lâu rồi không có được ăn cơm cho đàng hoàng.”

Trần Anh Thảo cầm đũa lên rồi sửng sốt một chút, sau đó anh cười cười mà bưng bát cơm lên.

Cà chua xào trứng và mì gà.

Mì được làm thủ công một cách thuần thục, trứng gà cũng được lấy từ ổ gà mà nhà bà ấy nuôi, cà chua cũng tươi mới.

Canh cà chua màu đỏ, cùng trứng gà vàng óng làm nổi bật lên cho nhau, cộng với những sợi mì thủ công trơn bóng, khiến cho người ta rạo rực một hồi.

“Ngon quá, thật là ngon.”

Cao Phong ăn một miếng rồi liên tục khen ngợi.

“Ha ha, ngon thì cứ ăn nhiều một chút, ăn từ từ thôi, trong nồi vẫn còn đó.”

Trên mặt Trần Anh Thảo hiện ra nụ cười tràn đầy hạnh phúc và yêu chiều.

Trong mắt bà, Cao Phong chính là một cậu bé.

Bên trong khu nhà không lớn, hai người vây quanh một cái bàn nhỏ, vừa ăn cơm vừa nói chuyện.

Cao Phong biết được rất nhiều chuyện năm đó thông qua Trần Anh Thảo.

Năm đó nơi đóng quân của ông cụ Cao cách nơi này ít nhất phải mười kilomet.

Hơn nữa vào lúc đó, Việt Nam thiếu thốn vật tư, xe cộ lại cực kỳ khan hiếm.

Cho dù bên trong quân đoàn có một vài chiếc, nhưng tuyệt đối sẽ không để cho Lâm Vạn Quân tùy tiện lái đi đâu.

Mà mỗi ngày Lâm Vạn Quân cứ ôm Cao Phong, đi bộ hành tẩu hơn mười kilomet đi đến nơi này của Trần Anh Thảo, cho Cao Phong ăn uống một chút.

“Lúc còn nhỏ, cháu cực kỳ nghịch ngợm, lúc dì đút cho cháu ăn, cháu sẽ không ăn cho đàng hoàng đâu.”

“Sau đó đợi khi trở về rồi, cháu lại đói mà khóc oa oa lên.”