Rể Quý Rể Hiền

Chương 4413



Chương 4413

Không ngờ chỉ một cái tát của Cao Phong lại có thể làm cho khóe miệng ông ta rỉ máu.

“Ông nhìn cái gì? Bị đánh chưa đủ sao?”

Cao Phong liếc nhìn ông Sáu, vung tay lên tát thêm một cái nữa.

“Bốp!”

Lại là một tiếng giòn vang, đây là cái tát thứ hai mà ông Sáu nhận trong ngày hôm nay.

“Mẹ kiếp!”

Vừa nghe tiếng vang to rõ này, mấy chục con người lại rơi vào vòng tuần hoàn im lặng.

Mẹ kiếp, tên Cao Phong này thật sự muốn tìm đường chết?

“Tôi không muốn tiếp tục lãng phí thời gian trên người mấy người. Nếu bây giờ lập tức cút đi thì tôi có thể tha mạng cho các người.”

Cao Phong nhíu mày, nhìn đám người nói.

“Ha ha…”

Thái Nhĩ từ từ lôi cây đao giắt trên eo ra, nhìn Cao Phong rồi cười lạnh.

“Hẳn là mày nên suy xét xem tao có muốn tha cho mày hay không!”

Thái Nhĩ chửi bậy một tiếng, sau đó nhanh chóng nhào về phía Cao Phong.

“Đánh chết tên đó! Dám làm càn ở đây?”

“Đánh chết cậu ta!”

Mấy chục người vọt lên trên như ong vỡ tổ, trong tay ai cũng đều cầm côn và đao.

“Cao Phong! Cao Phong!”

Trong lòng Trần Anh Thảo đầy sợ hãi, không ngờ rằng bà ấy lại bước lên vài bước rồi đứng chắn trước mặt Cao Phong.

Nhưng lần này Cao Phong lại kéo bà ấy về phía sau lưng mình.

Mấy chục cây côn mũi đao đều hướng về phía Cao Phong.

Ông Sáu dẫn đầu chạy trước, trong tay cầm một cây đao to, vừa nhìn trông rất hung dữ đáng sợ.

Dưới tình huống như vậy, ai cũng nghĩ rằng nhất định Cao Phong sẽ nhanh chóng bị chém nát bấy nằm gục trên đất.

“Giết nó!”

Trong lòng ông Sáu ngập tràn lửa giận sau đó vung đao về phía Cao Phong.

“Cao Phong!”

Lúc này Trần Anh Thảo bỗng nhiên hét lên một tiếng, đôi mắt bà ấy nhịn không được mà nhắm tịt lại.

Nhưng mà một lúc lâu sau Trần Anh Thảo cũng không nghe thấy âm thanh gì.

Bà ấy không nghe thấy tiếng lưỡi đao xé thịt, cũng không nghe thấy tiếng hò hét vang dội của mấy chục người phe đối phương.

Toàn bộ đều trở nên im lặng lạ thường.

Trần Anh Thảo chậm rãi mở to mắt nhìn về phía trước.

Chỉ thấy lúc này, tất cả mọi người đều ngây người đứng tại chỗ, ai ai cũng trợn mắt nhìn Cao Phong.

Đến cả ông Sáu đang giơ cao cây đao lúc này cũng trợn mắt, cây đao trong tay vẫn còn nằm giữa không trung, cánh tay ông ta run rẩy.

Giống như là, chủ nhân nó đã phải trải qua nỗi sợ gì đó.

Nguyên nhân là vì lúc này Cao Phong đang cầm một khẩu súng nhỏ rất tinh xảo.

Mà họng súng lúc này đang nhắm ngay giữa trán ông Sáu.

Họng súng lạnh băng chạm trên trán làm cho ông Sáu cảm thấy sợ run cầm cập.

Đám người Thái Nhĩ vẫn còn đang ngẩn người.

Tuy rằng bọn họ không có tiền để mua hàng nóng, nhưng mà bọn họ vẫn có thể nhận ra!

Hàng nóng này có uy lực cực mạnh, một phát là đã có thể giết chết một người!

Khó trách anh lại dám tự tin như vậy!

Khó trách trông anh không có chút gì gọi là sợ hãi cả!

Thì ra là do anh có súng!

Mà lúc này, họng súng Cao Phong đang nhắm ngay trán ông Sáu, trên mặt anh đầy vẻ lạnh nhạt nhuốm ý cười.

“Ông nói cho tôi biết, mấy người có gì đáng giá?”

Cao Phong nhìn ông Sáu, nhàn nhạt hỏi.