Rể Quý Rể Hiền

Chương 4415



Chương 4415

Bà ấy cảm thấy Cao Phong trước mặt dường như rất xa lạ.

Ấn tượng về Cao Phong trong bà ấy vẫn dừng lại ở hai mươi năm trước, là bé con nằm trong bọc tã khóc đòi ăn.

Mà hai mươi năm trôi qua, Cao Phong đây giờ giết người cũng không thèm chớp mắt lấy một cái.

Này…

Nháy mắt, trong lòng Trần Anh Thảo mất rất lâu mới có thể bình tĩnh nổi.

Ngay sau đó, Trần Anh Thảo nhắm hai mắt, bắt đầu không ngừng mặc niệm kinh Phật.

“Anh nói xem tôi dám nổ súng không?”

Cao Phong từ từ chuyển hướng họng súng, nhắm ngay Thái Nhĩ hỏi.

“Này!”

Thái Nhĩ nhanh chóng trốn ra sau lưng một tên thanh niên, vẻ mặt trắng bệch.

Bọn họ cũng chẳng phải chiến sĩ chân chính gì, cũng chỉ là một đám cường hào ác bá mà thôi.

Làm gì có lá gan lớn và quyết đoán chứ.

“Nhớ kỹ lời nói của tôi, dám đến lần nữa tôi sẽ làm mấy người chết hết.”

Cao Phong nhìn Thái Nhĩ, vẻ mặt lạnh lẽo.

“Đi!”

Thái Nhĩ cắn răng im lặng một lúc, sau đó vẫn xoay người đi ra ngoài.

Mà lúc này ông ta thật sự không có gan buông lời dọa dẫm

“Đứng lại! Mang rác rưởi đi ra ngoài giúp tôi, cảm ơn.”

Tay Cao Phong cầm súng, dùng họng súng chỉ chỉ thi thể ông Sáu nằm trên mặt đất.

Hai tên thanh niên liếc nhau, sững sờ không dám từ chối, ngoan ngoãn trở về, đỡ thi thể ông Sáu đi ra ngoài.

“Mấy người các người lau dọn lại mặt đất chút đi.”

Cao Phong quơ quơ họng súng, lại lần nữa chỉ huy.

“Dạ! Dạ!”

Đám người càng không dám do dự, vội vàng đi tìm chổi.

“Dùng tay.”

Cao Phong nhàn nhạt nói.

“Dạ, dạ…”

Từ đầu đến cuối mấy người đó không dám phản kháng gì, lập tức quỳ rạp trên đất, dùng ngón tay hốt những thức ăn rơi vãi một cách sạch sẽ.

Nhìn bộ dáng hèn mọn của những người này, rồi nhớ đến dáng vẻ kiêu ngạo cuồng vọng của bọn họ lúc trước, trong lòng Cao Phong nhịn không được mà thầm than.

Con người là vậy.

Bạn càng chịu đựng, bọn họ sẽ càng cảm thấy bạn dễ bị bắt nạt.

Nếu bạn độc ác hơn so với họ, vậy thì trước mặt bạn bọn họ giống như là con cún ngoan ngoãn nghe lời.

Mọi người nhanh chóng quét sạch sẽ cái sân, sau đó rời đi nhanh như chạy trốn.

Thậm chí còn có hai người trước khi rời đi dựng lại cái cửa vừa nãy bị đá ngã.

Dáng vẻ bọn họ đầy nịnh bợ lấy lòng Cao Phong!

Mà Trần Anh Thảo đã nhìn thấy hết những cảnh này.

Trong lòng bà ấy cảm thấy chua cay mặn đắng đều có đủ.

Trước kia bà ấy đối nhân xử thế luôn hiền lành, có thể nhường nhịn sẽ luôn nhường nhịn.

Nhưng bà ấy nhường nhịn rồi cũng không nhận được hồi đáp, cũng không nhận được sự giúp đỡ nào.

Mà lần này Cao Phong thẳng tay giết người ngược lại làm cho những người đó chủ động nịnh bợ anh.

Sự trái ngược này thật đúng làm cho trong lòng Trần Anh Thảo không biết phải làm sao.

“Dì Thảo, không dọa dì chứ?”

Cao Phong cất súng lục, quay người nhìn Trần Anh Thảo hỏi.

“Ồ không đâu.”

“Dù sao sống ở đây cũng không phải lần đầu nhìn thấy chiến tranh.”

Trần Anh Thảo hơi xua tay, chỉ cảm thấy Cao Phong làm như vậy chỉ tăng thêm nghiệp chướng cho anh mà thôi!

“Dì Thảo, cháu biết dì nghĩ gì, nhưng có một vài việc không thể không thể không xử lý bằng bạo lực.”