Rể Quý Rể Hiền

Chương 4432



Chương 4432

Trần Anh Thảo lập tức trợn tròn hai mắt, cảm thấy lo sợ vì được sủng ái quá mức, liên tục gật đầu, sau đó đi phía trước dẫn đường.

Mọi người xung quanh thấy cảnh tượng như vậy lại vô cùng hâm mộ nhìn Trần Anh Thảo và Cao Phong.

Sư thầy Thanh Tâm như thế này là thật sự muốn đến nhà Trần Anh Thảo và nói chuyện riêng với Cao Phong sao?

Chắc chắn phần vinh dự này không phải người bình thường có thể có được!

Nhưng mà bọn họ cũng biết, mặc dù hâm mộ nữa cũng chỉ là vô dụng, cho nên chỉ có thể bất đắc dĩ tản đi.

Ba người đi một đường không nói với nhau câu gì, rất nhanh liền đến nhà Trần Anh Thảo.

Giờ khắc này vào nhà, lúc đầu trên mặt Trần Anh Thảo còn vui vẻ tươi cười, nhưng lúc này lại chợt trở nên trắng bệch.

Chỉ thấy cửa nhà đều bị mở toang ra, tất cả mọi thứ trong phòng đều bị lật tung lộn ngược lộn xuôi, trông giống như là bị trộm cướp vào nhà vậy.

“Thái Nhĩ lại đáng hận như vậy sao!”

Đầu tiên Trần Anh Thảo cảm thấy vô cùng lo lắng, bà ấy cho rằng Thái Nhĩ dẫn người làm ra chuyện này.

Nhưng mà Cao Phong lại hơi nhíu mày đi lên nhìn một chút, sau đó nghe theo tiếng động nhìn về phía một căn phòng nào đó.

“Không phải Thái Nhĩ, chắc chắn ông ta sẽ không làm ra loại chuyện này.”

“Bên trong căn phòng đó có người.”

Cao Phong hơi híp mắt sau đó đi về phía trước.

“Phanh!”

Đúng lúc này cửa phòng bị ai đó dùng một cước đá văng ra.

“Trần Anh Thảo! Tong nhà còn có tiền không?”

Chồng của Trần Anh Thảo bước ra khỏi phòng.

Trong nháy mắt nhìn thấy Cao Phong, lúc đầu người đàn ông này sửng sốt, sau đó mới nhớ tới Cao Phong là ai.

“Cậu còn dám đến đây sao!”

Người đàn ông trung niên này trợn to hai mắt, thoạt nhìn vô cùng tức giận.

“Số tiền mà ông đã lấy đi lúc trước đâu rồi, đồ trang sức bằng vàng và tiền trước đó đâu, đó là đồ của Cao Phong, ông mau trả lại cho tôi!”

Trần Anh Thảo bước lên trước, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên.

“Trả con mẹ bà đấy! Tôi thua hết rồi, bây giờ đưa tiền cho tôi!”

“Hôm nay bà giỏi thật đấy, lại dám kêu hai người đàn ông đến đây, lại còn có một tên thầy chùa nữa chứ!”

“Đừng nói nhảm nữa, đưa tiền cho tôi, tôi phải đi ngay bây giờ, tôi nhường nhà lại cho các người đấy! ”

Người đàn ông trung niên đỏ mắt, dáng vẻ này là một con bạc đã thua đến phát cuồng, trông rất dữ tợn.

Sư thầy Thanh Tâm khẽ lắc đầu, ông lên tiếng ngâm một câu Phật hiệu với hai bàn tay đan vào nhau.

“Hừ! Con lừa già ngu ngốc!” Người đàn ông trung niên khinh thường chửi rủa.

“Đây là ba mươi ngàn đô la Mỹ, cút đi.” Một giây tiếp theo, Cao Phong vươn tay móc ra toàn bộ tiền trên người ra và trực tiếp ném xuống đất.

Anh thực sự không muốn để người này phá hỏng tâm tình của mình.

“Chỉ có vậy thôi sao? Con mẹ nó! Nhiêu đây không đủ cho tôi chơi vài vòng.”

Người trung niên khịt mũi, nhanh chóng cúi người nhặt tiền, xoay người chạy ra ngoài.

“Cao Phong! Dì Thảo có lỗi với con, lại để con phải đưa tiền cho ông ta, ôi …” Trần Anh Thảo thở dài, vẻ mặt đầy xấu hổ.

“Không có việc gì, nếu ông ta thích tiền thì cứ cho ông ta tiền, đừng bắt nạt dì là được.”

Cao Phong chậm rãi xua tay, lãnh đạm nói.

“Bể khổ vô biên, bể khổ vô biên!”

Sư thầy Thanh Tâm lắc đầu sau đó đi về phía phòng.

Cao Phong và Trần Anh Thảo cũng cất bước đuổi theo.

Trần Anh Thảo nhanh chóng dọn dẹp phòng một chút, bảo hai người Cao Phong ngồi xuống, sau đó lại pha cho hai người một tách trà.

“Dì Thảo đừng bận, mau nghỉ ngơi một chút đi.”