Rể Quý Rể Hiền

Chương 4442



Chương 4442

Trần Anh Thảo lập tức trợn to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Cao Phong, trên mặt tràn đầy không thể tin được.

lão Lâm Quân ư!

lão Lâm Quân vậy mà đã thích mình từ hơn hai mươi năm trước!

Hơn nữa trong những năm qua, vì mình nên ông ấy đã chọn độc thân ư?

Điều này… Điều này thực sự là quá phi thực tế!

Trần Anh Thảo càng nghĩ càng cảm thấy chắc chắn là Cao Phong đang lừa gạt bà ấy.

Nhưng lúc này từ vẻ mặt đến giọng điệu của Cao Phong đều chẳng có vẻ gì là đùa giỡn.

Thoạt nhìn giống như đang giải thích một sự thật, điều này lại khiến Trần Anh Thảo không thể không tin tưởng!

“Cao Phong! Chắc chắn là cháu đang lừa gạt dì, dì không tin!”

“Dù sao thì chắc chắn là dì không tin, cháu chính là đang lừa gạt dì đúng không?”

Trần Anh Thảo đứng lên khỏi ghê, trợn to hai mắt nhìn Cao Phong và hỏi.

“Cháu lừa gạt dì làm gì, đây vốn là sự thật mà.”

“Tựa như lần này, lúc đầu chú ấy cũng định tới đây, nhưng chú ấy ngượng ngùng không dám đến gặp dì.”

“Nguyên nhân cũng là bởi vì trong lòng chú ấy cảm thấy không thoải mái, sợ nhìn thấy dì sẽ càng thêm khó chịu cho nên mới không tới đây.”

“Bằng không thì dì suy nghĩ một chút xem, nói như thế nào thì hai người cũng coi như là bạn cũ, chú ấy tới Tây Vực bên này mà vì sao không đến gặp dì?

“Chính là bởi vì chú ấy thích dì nhưng ngượng ngùng không dám nói ra cho nên cũng không dám đến gặp dì!”

Lúc này giọng điệu của Cao Phong vô cùng nghiêm trang giống như khẳng định một sự thật. Càng giống như đang nói về một bí mật bị giấu kín trong một thời gian dài.

Trần Anh Thảo hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Nếu như Cao Phong nói đều là thật, vậy chẳng phải mấy năm nay lão Lâm Quân đã rất khổ sở sao?

“Dì… Dì không hề biết gì về chuyện này.”

“Cháu không biết là khi lão Lâm Quân còn trẻ, ông ấy khôi ngô và đẹp trai đến mức nào đâu!”

“Lúc ấy trong khu nông dân ở đây còn có rất nhiều cô gái trẻ, bọn họ cũng đều thích lão Lâm Quân đấy.”

“Lúc ấy ông ấy bế cháu tới gặp dì, tìm dì đến cho cháu bú còn mình thì đợi ở bên ngoài, khi đó sẽ có rất nhiều cô gái trẻ chưa chồng len lén đến nhìn ông ấy.”

“Mà ông ấy thì lại giống như một khúc gỗ vậy, chỉ ngồi yên trên ghế không nhúc nhích và chờ đợi.”

“Chờ sau khi dì ôm cháu ra ngoài thì ông ấy tiếp nhận cháu rồi lập tức nhanh chóng rời đi, từ đầu đến cuối không hề chú ý đến những người đó.”

“Cho nên những cô gái trẻ kia cũng không có cơ hội.”

“Làm sao dì có thể biết được là ông ấy sẽ thích dì chứ?” Hiện tại Trần Anh Thảo cũng không biết phải diễn tả tâm trạng của mình thế nào, trong lòng bà ấy có chút khiếp sợ, không dám tin tưởg, thậm chí còn có một chút vui sướng nhàn nhạt. Dù sao từ đầu đến cuối bà ấy và cái người mà bà ấy gọi là chồng cũng không có một chút tình cảm nào. Điều duy nhất cần thiết phải có chỉ là trách nhiệm giữa hai bên mà thôi. Vì trách nhiệm cho nên mấy năm nay Trần Anh Thảo vẫn luôn nhẫn nhục chịu khó.

Còn nữa, chồng của bà ấy vẫn lấy chuyện năm đó bà ấy cho Cao Phong bú sữa làm điểm yếu đe dọa Trần Anh Thảo.

Ông ta luôn luôn đổ lỗi về cái chết của đứa trẻ năm xưa lên đầu của Trần Anh Thảo.

Trần Anh Thảo không thể biện giải cho mình mà cũng không cách nào biện giải, bà ấy chỉ có thể chịu đựng tất cả những chuyện này.

Trên thực tế, trong lòng bà ấy đau đớn biết dường nào chứ!

Có lúc bầy ấy cũng muốn chém hết tất cả những thứ này để không cần chịu tra tấn như vậy nữa.

Nhưng bỗng nhiên có một ngày sư thầy Thanh Tâm đi tới khu nông dân này.

Sau khi quen biết sư thầy Thanh Tâm, tâm tình của Trần Anh Thảo đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Ít nhất bà ấy sẽ không dễ dàng tìm đến cái chết.

Bởi vì trong đạo Phật thì tự tử cũng là một loại tội lỗi.

Cho nên Trần Anh Thảo sẽ không tìm đến cái chết nữa, nhưng bà ấy vẫn phải sống trong đau khổ.

Mà bây giờ Cao Phong lại nói trên đời này còn có một người vẫn luôn chờ đợi bà, hơn nữa còn chờ đợi suốt hai mươi mấy năm.

Chuyện này… Làm sao bà ấy có thể bình tĩnh được chứ!

Bây giờ trong đầu của Trần Anh Thảo ù ù, trong lòng lại lẫn lộn hàng trăm loại cảm xúc ngổn ngang.