Rể Quý Rể Hiền

Chương 4448



Chương 4448

“Cô ta biết giặt ủi nấu cơm, còn biết cả làm nông cho nên ít nhất cậu phải cho tôi số này chứ!”

Người đàn ông say rượu chậm rãi quay đầu, giơ hai ngón tay về phía Cao Phong.

“Được.”

Chỉ là hai triệu đô la Mỹ thì Cao Phong cũng không thèm để ý.

“Dứt khoát như vậy sao?”

“Vậy tôi nói lại một lần nữa, không thể là hai trăm ngàn đô la Mỹ được, cậu phải cho tôi ba trăm ngàn đô la Mỹ mới được! Ít nhất là ba trăm ngàn đô la Mỹ! Không! Hay là năm trăm ngàn đô la Mỹ đi!”

Người đàn ông say rượu thấy Cao Phong bằng lòng nhanh như vậy, lúc này không ngừng giơ thêm ngón tay ra, chỉ trong mấy giây mà miệng đã thay đổi mấy lần.

Cao Phong hơi nhíu mày, lúc đầu anh còn tưởng rằng người đàn ông say rượu này muốn Cao Phong cho ông ta hai triệu đô la Mỹ.

Ai biết được là ông chỉ muốn hai trăm ngàn đô la Mỹ thôi?

Ở trong lòng ông ta, Trần Anh Thảo cũng chỉ đáng giá hai trăm ngàn đô la Mỹ thôi sao?

“Tôi cho ông một triệu đô la Mỹ, coi như ông và dì Thảo cắt đứt tại đây, từ nay về sau không có quan hệ gì với nhau.”

Cao Phong khoát tay cắt đứt lời nói của người đàn ông say rượu, sau đó thản nhiên nói.

“Ồ! Được chứ! Không có vấn đề gì! ”

Người đàn ông say rượu hít một hơi khí lạnh, sau đó không nói hai lời mà bằng lòng ngay lập tức.

Mà trong quá trình này, thậm chí ông ta còn không nhìn Trần Anh Thảo dù chỉ một lần.

Khóe miệng của Trần Anh Thảo tràn đầy vẻ chua xót, bà ấy chỉ lắc đầu không nói gì.

“Cậu đưa một triệu đô la Mỹ cho tôi, bây giờ cậu có thể dẫn người đi luôn, muốn đi đâu thì đi.”

Người đàn ông say rượu vội vàng giống như sợ Cao Phong đổi ý, lúc này thúc giục nói.

Một triệu đô la Mỹ đấy!

Đây chính là một triệu đô la Mỹ chứ không ít!

Ba nhiêu đó đủ để ông ta có thể tìm được bao nhiêu người đẹp, còn có thể để ông ta chơi đùa ở sòng bạc thật lâu mà cũng không xài hết đấy!

Về phần Trần Anh Thảo, đó không phải là một bà giúp việc mà ông ta tìm về sao?

Không còn người giúp việc thì chỉ cần có tiền là có thể dễ dàng tìm một người khác thôi mà, không phải sao?

Người đàn ông say rượu càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ.

“Chờ đi!”

Cao Phong nhìn người đàn ông say rượu một cái rồi xoay người lấy di động ra và gọi một cú điện thoại.

“A lô anh Phong! Mọi việc thế nào rồi?”

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng nói của Hoa Hồng truyền đến từ đầu dây bên kia.

“Cô cho người nào ở gần chỗ dì Thảo nhất mang một triệu đô la Mỹ qua nhà dì Thảo cho tôi.”

“Nếu không thì cứ mang nhiều hơn cũng được, nhưng không cần quá nhiều, bên phía tôi có chuyện cần dùng.”

“Sau khi tôi trở về thì tôi sẽ trả lại cho cô.”

Cao Phong đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp nói ra nhu cầu của mình.

“Anh nói gì vậy, còn cái gì mà trả lại, tiền của đoàn lính đánh thuê Hoa Hồng cũng thuộc về khối tập đoàn Phong Hạo mà!”

“Tôi cho người mang một triệu rưỡi đô la Mỹ qua đó, sẽ đến nhanh thôi.”

Hoa Hồng nhanh chóng đồng ý rồi sau đó cúp máy.

Cao Phong cũng buông điện thoại xuống, xoay người đi tới bên cạnh Trần Anh Thảo và ngồi xuống.

“Chờ đi, mười phút là đến.”

Cao Phong liếc mắt nhìn người đàn ông say rượu một cái, thản nhiên nói.

“Ồ được thôi! Được thôi! Tôi sẽ đợi ở cửa, ha ha”

Lúc này người đàn ông say rượu đã hoàn toàn tỉnh rượu, bây giờ đi ra cửa chờ người đưa tiền tới.

Cao Phong chậm rãi quay đầu nhìn về phía Trần Anh Thảo đang ngồi trên ghế.

Lúc này Trần Anh Thảo cúi đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Mình nhẫn nhục chịu thương chịu khó, không tiếc vất vả trả giá hơn hai mươi năm qua mà không có một lời oán hận. Từ giặt ủi quần áo, nấu cơm, làm việc chăm chỉ trong nhà và bên ngoài để kiếm tiền, ngày nào cũng quần quật từ sáng đến tối, động một chút còn sẽ bị đánh mắng, sống không bằng con vật.