Rể Quý Rể Hiền

Chương 4456



Chương 4456

“Không phải dì tin tưởng vào Phật sao? Nhà Phật có một câu gọi là cứ sắp xếp mọi chuyện tùy theo hoàn cảnh mà phải không? Dì không nên quá rối rắm.”

Hoa Hồng tiến lên bổ sung thêm một câu làm cho trong lòng Trần Anh Thảo càng trở nên sáng sủa.

“Được rồi! Được rồi, dì biết rồi. ”

Trần Anh Thảo cười gật gật đầu, rốt cục tiếp nhận tất cả.

Cao Phong muốn báo đáp ơn nghĩa của bà ấy năm xưa, nếu như bà ấy cố tình từ chối thì chỉ làm trong lòng Cao Phong không dễ chịu.

Cho nên Trần Anh Thảo cũng không nói nhiều nữa, hoàn toàn dựa vào sự sắp xếp của Cao Phong.

“Hoa Hồng! Cô dẫn dì Thảo xuống nghỉ ngơi, sắp xếp một chút giúp tôi!”

“Tôi còn có chút chuyện cần xử lý.”

Cao Phong nhìn Hoa Hồng và nhẹ giọng nói.

“Được rồi anh Phong.”

Hiện tại Hoa Hồng đã hoàn toàn coi Cao Phong thành người lãnh đạo của mình cho nên Cao Phong nói gì thì cô ta nghe nấy.

Chờ Hoa Hồng dẫn Trần Anh Thảo rời đi, Cao Phong cũng xoay người vào phòng, Long Tuấn Hạo theo sát phía sau.

“Gọi điện thoại cho trợ lý Trương chưa?”

Cao Phong châm một điếu thuốc, hỏi thẳng vào vấn đề.

“Gọi rồi, anh ta nói nhất định sẽ thực hiện lời hứa.”

“Nếu nước Mỹ thật sự ra tay với chúng ta, chắc chắn anh ta sẽ không ngồi yên không để ý.”

Long Tuấn Hạo gật đầu, ngồi trên ghế và nói.

“Được rồi! Chỉ cần có câu nói của này là được.”

“Hiện tại cậu nói cho tôi xem rốt cuộc tình huống bên nước Mỹ như thế nào rồi?”

Cao Phong gật đầu, nhìn về phía Long Tuấn Hạo và hỏi.

“Anh Khải Kiệt gọi đến số điện thoại cũ của anh mà không được nên phái riêng một người tới đây tìm tôi và nói chuyện này.”

“Anh ta nói hai ngày nay bên nước Mỹ hai ngày nay không được bình tĩnh.”

“Cho nên anh ta đã nghĩ cách hỏi thăm một chút và lấy được tin tức là nước Mỹ chuẩn bị ra tay với chúng ta.”

Long Tuấn Hạo dừng một chút, sau đó nhanh chóng giải thích.

Cao Phong nghe vậy thì hơi nhíu mày rồi sau đó hỏi: “Sau đó anh Khải Kiệt nói thế nào?”

“Ý của anh Khải Kiệt là hình như lần này nước Mỹ cũng không phải chỉ cố ý hô hào lớn tiếng mà thật sự định đối phó với chúng ta.”

“Cho nên ý của anh ta là đề nghị chúng ta rút lui khỏi Tây Vực.”

“Bằng không có thể phải chịu thiệt thòi lớn.”

Sau khi Long Tuấn Hạo nói xong, Cao Phong chậm rãi đưa tay sờ cằm và chìm vào suy nghĩ.

“Để cho chúng ta rút lui…”

“Sau đó nhường Tây Vực cho người khác sao?

Cao Phong lẩm bẩm, chân mày càng nhíu chặt.

“Đúng vậy!”

“Tôi cảm thấy anh ta nói vậy cũng có lý.”

“Dù sao cho dù chúng ta có mạnh cỡ nào chăng nữa cũng không thể nào mạnh hơn bọn họ.”

“Nếu thật sự đánh nhau, chút người này của chúng ta còn không đủ để bọn họ nhét kẽ răng.”

Từ trước đến nay Long Tuấn Hạo không sợ trời không sợ đất nhưng lúc này đối mặt với lực lượng quân sự mạnh mẽ như bên kia cũng không thể không cúi đầu.

Nhưng Cao Phong im lặng suy nghĩ trong gần mười giây sau đó lại chậm rãi lắc đầu.

“Tại sao Khải Kiệt lại làm như vậy?”

Cao Phong đưa tay gõ mặt bàn, hỏi Long Tuấn Hạo.

“Bởi vì chúng ta là bạn bè, dù sao cũng quen biết lâu như vậy.”

Long Tuấn Hạo đốt một điếu thuốc, không thèm để ý nói.

“Chúng ta là bạn bè sao, nhưng nơi đó là nhà của anh ta!”

Một câu nói tiếp theo của Cao Phong làm cho Long Tuấn Hạo lập tức trợn tròn hai mắt.

Lúc trước anh ta vẫn luôn bỏ qua vấn đề này.