Rể Quý Rể Hiền

Chương 4482



Chương 4482

“Bảo vệ, bắt ông ta trói lại cho tôi!”

Joss nói với người trung niên xong thì hét một tiếng thật to với bảo vệ.

Nhưng tên bảo vệ lại không nhúc nhích, vẻ mặt căng thẳng.

“Anh điếc rồi hả?”

Joss quơ quơ khẩu súng lục trong tay, mắng tên bảo vệ.

“Giám đốc Joss, ông ấy, ông ấy là người đi cùng ngài Jason đến đây…”

Tên bảo an hơi cúi đầu xuống, giọng nói có phần lo lắng, sợ hãi.

“Cái gì?”

Joss trợn mắt thật to, sắc mặt trắng bệch.

Ngài Jason, nhân vật lớn của tập đoàn Hà Đô!

Ngay cả chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Hà Đô cũng không có tiếng tăm bằng ngài Jason!

Tập đoàn Hà Đô có vô số tài sản, quan hệ, bối cảnh cực kỳ vững chắc, sâu rộng.

Mà ngài Jason hầu như đều ở Hoa Kỳ nhưng chẳng có ai dám chọc tới ngài ấy!

Tài lực hùng hậu, bao gồm cả bên ngoài sáng hay trong thế giới ngầm, há có thể đùa giỡn?

Một giây sau, Joss vội vàng thu súng lục lại, ánh mắt sợ hãi nhìn người trung niên.

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi…”

Nhưng không đợi Joss nói xong, người trung niên đã tiến lên một bước, cho anh ta một cái bạt tai thứ hai.

“Chát!”

Tiếng vang chát chúa, lọt vào trong lỗ tai Cao Phong lại vô cùng dễ nghe.

“Ai cho phép cậu ra quy định không cho người Việt Nam vào sơn trang Lôi Nhã hả?”

“Tôi nhớ sơn trang Lôi Nhã này cũng có cổ phần của tập đoàn Hà Đô nhỉ?”

“Cậu nói thật cho tôi biết, ai cho phép cậu đặt ra quy định này?”

Người trung niên tiến lên một bước, túm lấy cổ áo của Joss.

“Tôi, tôi…”

Joss nào dám mở miệng, chỉ có thể nhìn ông ta bằng ánh mắt van xin.

Quả thực không ai bảo anh ta đặt ra quy định này cả!

Nhưng ở Hoa Kỳ, bọn họ không vừa mắt người Việt Nam đã là một quy tắc ngầm rồi!

Nhưng Joss không thể ngờ rằng, Jason sẽ ra mặt quản chuyện này!

“Bây giờ, ra xin lỗi anh Phong cho tôi!”

Người trung niên trở tay lại là một cái bạt tai nữa, trực tiếp hất Joss đến trước mặt Cao Phong.

“Anh Phong, xin lỗi! Xin lỗi anh! Tôi sai rồi!”

Mặt Joss sưng vù lên, cúi người xuống, không ngừng nói xin lỗi với Cao Phong.

Anh ta có thể không thèm để mắt tới Cao Phong nhưng nếu như đắc tội Lý Khải Kiệt thì anh ta sẽ không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa.

“Thật ra tôi rất tò mò, lý do gì mà các anh lại căm ghét người Việt Nam đến vậy?”

“Là vì Việt Nam không tìm mọi cách nịnh bợ các anh như những nước khác sao?”

Cao Phong hững hờ nhìn Joss, nhẹ nhàng hỏi.

Mặt Joss đỏ chót lên, không dám nói nửa lời.

Trong lòng anh ta nghĩ như vậy.

Bất kể sức mạnh quân sự hay những phương diện khác, Hoa Kỳ đều cực kỳ hùng mạnh.

Ngay cả tiền của Hoa Kỳ cũng có giá trị hơn rất nhiều nước khác.

Vì vậy mà có rất nhiều quốc gia đều nịnh nọt Hoa Kỳ.

Suốt mấy năm qua, Việt Nam chưa từng làm những chuyện như vậy.

Anh có thể kết bạn với tôi, nhưng anh muốn tôi cúi đầu khom lưng với anh thì tuyệt đối không thể nào.

Trong suy nghĩ của những giống người như Joss, Việt Nam là một nước lạc hậu, chẳng có gì hết, mà lại cứ kiêu ngạo như vậy.

Vì vậy, bọn họ tự nhiên sinh ra căm ghét với người Việt Nam.

“Xem ra, tôi nói đúng rồi.”

“Các anh luôn cảm thấy Việt Nam chúng tôi không nịnh nọt các anh.”

“Nhưng tôi nói cho anh biết, các anh không cần nghĩ về chuyện này nữa.”