Rể Quý Rể Hiền

Chương 4528



Chương 4528

Mà khối tập đoàn Phong Hạo thì sao?

Họ chỉ là một bộ phận dân số ở biên giới mà thôi.

Có thể nói là một cột chống không vững nổi cả ngôi nhà. Sao có thể chống lại lực lượng đông đảo của Mỹ.

Mọi người từ trạng thái kinh ngạc hoảng sợ bắt đầu chuyển qua trạng thái bình thường, coi như chưa có chuyện gì lớn xảy ra.

Khối tập đoàn Phong Hạo có thể thẳng một lần không có nghĩa lần sau cũng vậy.

Nếu không thì Mỹ biết giấu mặt mũi vào đâu.

Trận chiến lần sau diễn ra nhất định Mỹ sẽ phái lực lượng tiêu diệt tận gốc khối tập đoàn Phong Hạo.

Chỉ có làm vậy thì mặt mũi của họ mới được cứu vớt.

Rất nhiều người mang ánh mắt mong chờ được xem trò hay.

Thời gian dần trôi đến đêm muộn.

Bóng tối bao trùm lên Tây Vực.

Ở trong Tây Vực như một thế giới khác so với bên ngoài, yên tĩnh, thanh vắng không hề phồn hoa như chốn đô hội.

Tuy vậy nhưng kiến trúc xây dựng nơi đây vẫn rất đẹp. Nó mang theo một chút hương vị cổ điển, cổ kính, làm cho người ta có cảm giác hoài niệm.

Tại một ngôi nhà bên trong lộ ra ánh sáng giữa đêm khuya.

Một người con gái xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành ngồi trên bệ cửa sổ, mắt nhìn vào khoảng đêm vô định.

Người con gái này trông rất trẻ chắc chỉ mới đôi mươi, trên người mặc quần áo rộng thùng thình.

Toàn thân tỏa ra khí lạnh, từ chối người khác đến gần.

Gương mặt mềm mại, trắng nõn, làn da mềm mại mịn màng hơi ửng đỏ.

Quần áo rộng cũng không thể làm lu mờ đi vẻ đẹp của cô.

Ngũ quan tinh xảo như tạc tượng kết hợp với nhau hài hòa.

Mặc dù không trang điểm những có thể thấy được cô gái này làm cho giới đàn ông điên đảo đến nhường nào.

Cô gái ngồi trên bệ cửa lấy tay khẽ xoa chiếc bụng đang kêu ầm lên vì đói.

Trên bàn bày sơn hào hải vị nhưng cô không động vào miếng nào cả.

Thậm chí đôi đũa vẫn ở yên vị trí cũ.

“Anh bây giờ có đang lo lắng cho em không?”

“Chắc là anh lo lắm nhỉ, anh sẽ mau tìm thấy em đúng không?”

“Cho dù em biến thành như thế nào, nước chảy đá mòn, anh vẫn tìm em đúng không?”

Trong đêm khuya tĩnh lặng cô gái từ hỏi tự trả lời, sống mũi cay cay. Giọng nói run run ẩn chứa nỗi nhớ vô bờ bến.

“Lạch cạch!”

“Không có chuyện đó đâu, đừng ảo tưởng nữa.”

Cửa phòng mở ra, một giọng nói truyền đến từ sau lưng.

“Anh ấy nhất định sẽ tìm được tôi!”

“Anh ấy chưa bao giờ làm tôi thất vọng cả.”

Cô gái không thèm quay đầu lại mắt vẫn nhìn đăm đăm ra ngoài cửa.

“Ha ha, đừng mơ nữa.”

“Anh ta không tới đây đâu.”

Giọng nói lộ rõ sự khinh miệt.

“Tôi tin anh ấy nhất định sẽ tới cứu tôi.”

Cô gái dừng một chút rồi lại nói một cách kiên định. “Giờ anh ấy đang ở đâu?”

“Câu đấy phải là tôi hỏi cô mới đúng.”

Bên kia truyền đến tiếng hừ lạnh.

“Chỉ là anh ấy chưa biết được tôi bị nhốt ở đây thôi.”

“Nếu biết thì anh ấy nhất định sẽ tới.”

Cô gái cắn chặt môi rồi lấy tay khẽ xoa bụng mình lẫn nữa.