Rể Quý Rể Hiền

Chương 4532



Chương 4532

Dù cho có thắng hay không nhưng sĩ khí của họ lúc này cũng vẫn cao ngút trời.

Cao Phong rất hài lòng với việc này.

Ít ra, binh sĩ Phong Hạo không hèn nhát. Dù cho đối thủ có mạnh cỡ nào thì họ vẫn sẵn sàng đánh một trận.

“Tuấn Hạo, nhớ kỹ là đánh được là đánh, đánh hết sức mình.”

“Còn nếu không thể đánh thì không được mạo hiểm.”

Cao Phong đứng trên tầng cao nhìn xuống các binh sĩ Phong Hạo đang bận rộn bên dưới nói.

“Anh Phong có ý gì vậy? Đánh không lại thì bỏ chạy hay sao?”

Long Tuấn Hạo ngạc nhiên quay sang hỏi Cao Phong.

“Đánh không lại thì phải chạy, chẳng lẽ ngồi yên chờ chết à?”

Cao Phong hỏi người lại Long Tuấn Hạo.

“Nhưng, nhưng… Như vậy không phải là nam nhi đại trượng phu… không phải khí phách đàn ông!”

Long Tuấn Hạo gãi đầu khó hiểu hỏi.

“Mạng không còn thì khí phách với ai?”

“Nếu cần thì chúng ta không cần phải đối đầu với Mỹ nữa.”

“Vì dù thắng hay thua, chúng ta cũng mất nhiều hơn được.”

“Thật ra, việc quan trọng nhất là bảo vệ mạng sống của mọi người, nếu cảm thấy tình huống không ổn thì phải rút lui.”

“Phần còn lại cứ giao cho Việt Nam lo.”

Cao Phong chậm rãi lắc đầu, sau đó dặn dò Long Tuấn Hạo cẩn thận.

“Nhưng…”

Long Tuấn Hạo suy đi tính lại, vẫn có chút do dự.

Mặc dù Long Tuấn Hạo của hiện tại đã trưởng thành và chững chạc hơn rất nhiều nhưng bản tính của anh ta vẫn không thể thay đổi được, một là sống hai là chết.

Nhưng Cao Phong đã nói vậy thì anh ta cũng không dám cãi nhiều.

“Lần này, chúng ta thử đặt niềm tin vào Việt Nam.”

“Chúng ta kiên trì cố thủ ở đây, dù cho quân Mỹ có đông thế nào ta cũng phải thủ vững.”

“Nhưng nếu Việt Nam lại làm chúng ta thất vọng lần nữa thì sao?”

“Nếu Việt Nam lại làm chúng ta thất vọng thì chúng ta không cần cố thủ ở đây nữa.”

“Cậu đã hiểu ý của tôi chưa?”

Cao Phong xoay đầu lại, nhìn thẳng vào Long Tuấn Hạo.

“Tôi, tôi đã hiểu!”

Long Tuấn Hạo hơi ngạc nhiên, sau đó gật đầu.

Thật ra ý của Cao Phong rất đơn giản.

Vì tin tưởng lời hứa của Việt Nam nên anh mới nguyện kiên trì trấn thủ Tây Vực này.

Nhưng hành động tiếp theo của anh còn phải xem thái độ của Việt Nam ra sao.

Nếu Việt Nam thật sự coi anh là một công cụ vứt đi thì anh sẽ thật sự thất vọng với Việt Nam.

Khi tâm ý đã nguội lạnh thì Cao Phong sẽ không muốn thay Việt Nam đối đầu với Mỹ nữa.

Bạn không quan tâm đến sinh mạng của chúng tôi, muốn chúng tôi chịu chết thay.

Làm gì có ai lại muốn làm một kẻ ngu như thế?

Sau khi Long Tuấn Hạo suy nghĩ cẩn thận, anh ta cũng không nói thêm gì vẫn kiên định muốn theo Cao Phong.

Bọn họ cũng không muốn làm công thần, chỉ muốn hết mình vì tổ quốc, trong sự tán thành và tôn trọng của mọi người mà thôi.

Chứ không phải để người khác coi là một công cụ.

“Tinh! Tinh!”

Đột nhiên, chuông điện thoại của Cao Phong vang lên.

Cao Phong chậm rãi lấy điện thoại từ trong túi áo ra, cái tên hiển thị trên màn hình là Lý Khải Kiệt.

“Lý Khải Kiệt gọi đến tức là phía bên Mỹ lại có động thái gì đó mới rồi.”

“Mấy nay mọi người đã vất vả nhiều rồi, bảo mọi người buông lỏng tinh thần nghỉ ngơi một chút đi.”

Cao Phong nhìn cái tên vẫn nhấp nháy trên màn hình điện thoại, nhẹ nhàng nói với Long Tuấn Hạo.

“Vậy nếu bọn họ tới nữa thì sao?”

Long Tuấn Hạo trợn mắt ngạc nhiên hỏi.