Rể Quý Rể Hiền

Chương 4560



Chương 4560

“Cậu Vũ, mời ngồi. Cậu có thể gọi tôi là Jerry.” Ông già đó cười nhạt rồi lại mời Cao Vũ ngồi xuống.

Cao Vũ thoáng do dự một lát nhưng cuối cùng anh vẫn từ từ ngồi xuống ghế.

Bấy giờ Jerry mới ra hiệu cho những người khác ngồi xuống, Paul cũng hừ lạnh một tiếng rồi kéo một cái ghế ra.

Sau khi ngồi xuống trước mặt mọi người thì Jerry mới cười mỉm rồi giới thiệu từng người, từng người cho Cao Vũ, anh nghe rồi cũng ứng phó qua loa cho xong chuyện.

Trước khi Jerry bày tỏ thái độ và ý kiến của ông ta thì tạm thời Cao Vũ cũng sẽ không tỏ thái độ cứng rắn làm gì cả.

“Cậu Vũ đây đúng là nói lời giữ lấy lời, một lời nói đáng giá ngàn vàng đấy. Không ngờ cậu bảo đến mà lại đến thật.” Jerry cười ha hả rồi đặt một chén trà trước mặt Cao Vũ.

“Nếu tôi không đến thì e là lại phải phiền ông Jerry đây tiến quân đánh Khối Tập đoàn Phong Hạo rồi”

Cao Vũ thuận tay bưng chén trà lên rồi nói bằng giọng bình thản.

“Ai da, cậu nói vậy là không đúng đâu, chuyện gì cũng có thể bàn bạc và thương lượng được mà, đúng không? Mặc dù cậu giết binh sĩ của Hoa Kỳ nhưng chuyện này cũng không hẳn là không giải quyết được. Huống hồ Jerry tôi còn rất yêu thích những người có tài nên tất nhiên là tôi cũng sẽ đối xử đặc biệt hơn một chút với cậu Vũ rồi.” Jerry nói đến đây thì trên mặt xuất hiện nụ cười đầy ẩn ý.

Ông ta tin rằng chắc chắn Cao Vũ có thể hiểu được ý tứ trong câu nói của ông ta. Thế nhưng lúc này Cao Vũ lại tỏ ra rằng bản thân chẳng hiểu ý ông ta là gì cả mà chỉ lẳng lặng ngồi uống trà, trên mặt cũng tràn ngập vẻ yên tĩnh.

Jerry chờ mấy giây rồi ho khan một tiếng, cuối cùng ông ta đành nói to: “Đưa thức ăn lên!”

“Hôm nay cậu Vũ tới đây, tôi sợ cậu ăn món ăn của Mỹ không quen nên đã đặc biệt cho người làm một bàn ăn toàn món Việt Nam để thiết đãi cậu, mong cậu Vũ không chê bài thành ý của tôi nhé.”

Từ lúc Cao Vũ bước chân vào cửa, cái lão Jerry này luôn đối xử với anh vô cùng khách sáo như thể Cao Vũ chính là một người bạn tốt của ông ta vậy.

“Ông Jerry đừng như vậy, Cao Vũ không chịu nổi đâu.” Cao Vũ sờ sờ đầu mũi rồi đặt chén trà xuống mà nói.

“Ha ha, cậu Vũ đúng là người thẳng thắn, thật thà. Nhưng cậu cũng không cần phải cưỡng ép như thế đâu, trên chiến trường và ở nơi riêng tư thì tính chất của mọi chuyện cũng đã khác nhau rồi mà. Cũng giống tôi và nhiều người khác đấy thôi, có thể trên chiến trường thì chúng tôi là đối thủ của nhau nhưng khi kết thúc trận chiến rồi thì chúng tôi vẫn là bạn bè, thậm chí có lúc còn có thể ngồi uống trà cùng nhau ấy chứ. Thế nên cậu Vũ không cần giữ khúc mắc trong lòng như vậy đâu.” Trên mặt Jerry là nụ cười tươi rạng rỡ đến mức xán lạn, ông ta quay sang nhìn Cao Vũ rồi nói.

Jerry của lúc này và Jerry lúc ở Tây Vực ngày hôm đó như thể hai người hoàn toàn khác nhau vậy. Thái độ thân thiện này của ông ta khiến Cao Vũ cảm thấy khó chịu đến mức nhạt nhẽo.

Dẫu sao thì chẳng có ai đánh vào một khuôn mặt đang cười cả.

“Vậy thì tốt, lần trước ông Jerry đây có nói với tôi về chuyện liên quan đến vợ tôi. Hôm nay tôi tới đây là để hỏi xem hiện giờ cô ấy đang ở đâu.” Cao Vũ từ từ ngẩng đầu lên rồi nhìn thẳng vào Jerry mà hỏi.

Jerry khẽ nheo mắt lại rồi đối mắt với Cao Vũ hai giây, sau đó ông ta mới cười mà nói: “Tạm thời không nói đến chuyện này, chúng ta bàn chuyện khác trước đã.”

Cao Vũ từ từ ngồi thẳng người lên rồi trả lời: “Bất cứ chuyện gì cũng không quan trọng bằng chuyện này.”

Thấy thái độ này của Cao Vũ thì tất cả những người ngồi quanh đó, bao gồm cả Paul đều cau mày lại. Cái cậu Cao Vũ này không phân biệt rõ ràng được tình hình trước mắt mình hiện giờ là gì à?

“Tao thấy mày không biết tốt xấu là gì rồi đấy!” Bấy giờ Paul quay lại nhìn thẳng vào Cao Vũ rồi hừ mũi lạnh lùng.

“Paul!” Jerry lên tiếng trách móc rồi ngăn lời nói tiếp theo của Paul lại.

Ông ta trừng mắt nhìn chằm chằm vào Cao Vũ tầm hai giây rồi mới cưỡng ép bản thân quay đầu sang phía khác.

“Cậu Vũ, Hoa Kỳ của chúng tôi lúc nào cũng nguyện lòng sử dụng toàn bộ lực lượng để giúp cậu truy tìm tung tích của vợ mình.” Jerry do dự tầm hai giây rồi nói với Cao Vũ.

Cao Vũ nghe vậy thì nhíu mày rồi cũng nhìn lại Jerry.

“Cậu Vũ, lời tôi vừa nói là thật. Nếu cậu Vũ trở thành bạn của Hoa Kỳ chúng tôi thì tất nhiên là chúng tôi sẽ dốc hết sức giúp đỡ bạn bè của mình rồi.” Jerry để lộ vẻ mặt tươi cười rồi nói bằng giọng rất chân thành. Đây cũng là những điều mà ông ta thực sự muốn nói.

Nếu Cao Vũ thật sự có thể trở thành bạn tốt của Hoa Kỳ thì chắc chắn Hoa Kỳ sẽ không từ chối giúp đỡ anh mấy chuyện cỏn con như thế này đâu. Dù có phải sử dụng toàn bộ lực lượng của cả nước thì cũng không có vấn đề gì cả.

Cao Vũ nghe vậy thì không nén được sự cảm động trong thoáng chốc. Dẫu sao thì lực lượng của cá nhân anh cũng có hạn, dù cả Việt Nam có giúp đỡ anh đi chăng nữa thì tia hy vọng cũng vẫn rất mong manh vì dù sao thì phương Tây rộng lớn này cũng không phải là địa bàn của Việt Nam.

Nên đó là lý do dù họ có làm gì đi chăng nữa thì cũng sẽ không được suôn sẻ và thuận lợi.