Rể Quý Rể Hiền

Chương 4577



Chương 4577

“Sao cậu dám nói chuyện với ông Richard như thế hả? Ông Richard đây chính là khách quý của nhà giam chúng ta đấy!” Quản ngục trưởng hừ một cách lạnh lùng rồi phẩy phẩy ống tay áo.

“Vâng ạ, vâng ạ.” Mặc dù trong lòng Toss đã dấy lên sự nghi hoặc nhưng cậu ta cũng không dám hỏi lại gì cả mà chỉ liên tục gật đầu.

“Nếu ông Richard muốn gặp Cao Vũ thì cậu mau dẫn người đó đến đây đi.” Quản ngục trưởng lại xua xua tay rồi ra lệnh.

“Chuyện này, ông Jerry đã dặn dò…”

Toss còn chưa nói xong mà quản ngục trưởng đã nhíu mày rồi quát ầm lên: “Ai dặn dò cái gì hả? Ở đây tôi nói cái gì thì chính là cái đó, mau đi đi!”

Lần này Toss không dám chần chừ nữa, cậu ta vội vàng xoay người đi ra ngoài, đích thân dẫn Cao Vũ tới đây.

“Ông Richard, hai ông chờ một lát nhé, Cao Vũ tới ngay đây.” Quản ngục trưởng cười một cách xấu xa rồi nói với hai người kia.

“Cảm ơn quản ngục trưởng nhé.” Richard lại trở về với khuôn mặt tươi cười rồi đáp lời quản ngục trưởng.

“Ui, không cần cảm ơn cảm huệ gì đâu, chúng ta là bạn hợp tác, đôi bên cùng có lợi thôi mà. Nhưng ông Richard cũng đừng nói chuyện này ra ngoài nhé, nếu không thì tôi sẽ khó xử lắm.” Quản ngục trưởng xua xua tay rồi cười một cách ý vị.

“Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi. Sau khi gặp được Cao Vũ thì chúng ta cũng trở thành bạn bè mà.” Morre cười cười rồi trả lời, sau đó ông ta lặng lẽ nhét một tấm chi phiếu cao cấp vào tay quản ngục trưởng.

“Bảy chữ số, mật khẩu ở phía sau.” Sau khi nhét tấm chi phiếu cho quản ngục trưởng xong, Moore còn nói thêm một câu.

“Ha ha ha, khong dám không dám. Tôi rất thích kết bạn với những người như ông Richard và ông Moore đấy.” Quản ngục trưởng cười ha hả một tràng rồi nhận lấy tấm chi phiếu trong tay bằng sự thoải mái.

“Vậy hai người ngồi chờ một lát nhé, Cao Vũ sẽ tới ngay, tôi không quấy rầy hai người nữa nhưng hai người phải giải quyết mọi chuyện nhanh nhanh một chút nhé.” Quản ngục trưởng nhận được lợi ích nên rời khỏi phòng làm việc của Toss ngay tức khắc.

Chẳng bao lâu sau, Toss cũng quay lại và dẫn theo Cao Vũ vào phòng.

“Hừ.” Toss hừ lạnh một tiếng rồi cũng đi ra ngoài.

“Cậu Vũ.” Thấy Cao Vũ đi vào thì Richard vô cùng xúc động.

“Ồ?” Cao Vũ hoàn toàn bất ngờ. Anh hoàn toàn không ngờ là Richard lại đến đây tìm anh.

Vừa rồi được Toss gọi ra, anh còn tưởng cậu ta muốn dùng cách gì đó để đối phó với anh nữa chứ. Không chỉ có anh nghĩ vậy mà tất cả đám tội phạm trong khu phòng giam đó cũng đều nghĩ rằng Cao Vũ sẽ bị Toss hành cho sống không bằng chết. Mà bấy giờ Cao Vũ mới biết, hóa ra có người tới thăm mình thật. Nhưng anh không ngờ đối phương lại là Richard.

“Cậu Vũ, cậu đừng hỏi bất cứ điều gì cả, chúng tôi không giúp được gì cho cậu nên chỉ có thể tới để đưa cho cậu một ít đồ thôi.” Richard than nhẹ một tiếng rồi nói với Cao Vũ.

Đúng lúc đó thì Moore cũng lấy ra một cái bọc rồi ôm trong lòng.

“Cậu Vũ, lúc còn trẻ tôi cũng từng gây ra nhiều chuyện và cũng đã từng ngồi tù rồi, thế nên tôi hiểu cuộc sống trong này không dễ chịu gì cả. Thế nên sau khi nghe chuyện, tôi và Richard mới tới đây.” Moore nhìn Cao Vũ rồi nói bằng giọng chân thành.

Cao Vũ cắn răng, trong lòng cảm thấy hơi xúc động. Bản thân đang lưu lạc ở một đất nước xa lạ, bên cạnh không có lấy một người thân thuộc. Bạn bè duy nhất của anh chỉ có Lý Khải Kiệt nhưng ông ta cũng không thể ra mặt giúp đỡ anh một cách ngang nhiên được bởi vì người tên Lý Khải Kiệt này rất mờ ám, ông ta còn có nhiều chuyện quan trọng hơn cần phải giải quyết. Thế nên Cao Vũ không thể lấy Lý Khải Kiệt ra làm lá chắn được.

Ngoại trừ Lý Khải Kiệt thì Cao Vũ không quen ai ở đất nước xa lạ này cả, hiện giờ anh đang rơi vào tình cảnh tứ cố vô thân, một mình đơn độc. Ngay cả khi anh bị tống vào nhà giam thì cũng sẽ không có ai đến thăm anh cả.

Thế nhưng nào ngờ Richard lại tới đây.

Cao Vũ hiểu rõ hơn ai hết rằng có thể vào được đây, đám người Richard đã phải mạo hiểm chừng nào. Bởi Cao Vũ đang là kẻ thù của Hoa Kỳ. Mà hai người Richard và Moore lại là người Mỹ, thế mà họ lại có gan đến thăm kẻ thù của Hoa Kỳ là Cao Vũ ư? Nếu chuyện này bị đồn ra ngoài thì e rằng hai người họ sẽ không có được một kết cục tốt đẹp.

Nên đó là lý do, khi thấy hai người họ xuất hiện ở đây thì Cao Vũ đã cảm thấy cảm động vô cùng.

“Ôi, hai người…” Trong lòng Cao Vũ có rất nhiều điều để nói nhưng cuối cùng chỉ đành biến thành một tiếng thở dài.

“Cậu Vũ, lúc đến thăm Việt Nam thì tôi cũng quen được vài người bạn rất hào phóng. Người bạn đó của tôi có một câu nói rất nổi tiếng là: “Không cần biết hai người quen nhau bao lâu, thời gian ngắn hay dài, tình bạn đó chỉ phụ thuộc vào việc mối quan hệ của hai người có phát triển hay không mà thôi.” Từ lúc tôi và cậu Vũ quen nhau đến nay, tất cả những việc mà cậu làm đều khiến tôi vô cùng hài lòng. Thế nên hôm nay thấy cậu Vũ gặp khó khăn thì chúng tôi cũng không thể để cậu lạnh lòng được. Chúng tôi không giúp được gì nhiều, chỉ có một ít đồ gửi cậu, mong rằng cuộc sống trong đó của cậu có thể tốt lên một chút.” Richard nói bằng giọng vô cùng chân thành, đây đều là những lời từ sâu thẳm trong lòng ông ta, hoàn toàn không có một lời gian dối.