Rể Quý Rể Hiền

Chương 4583



Chương 4583

“Ông không sai. Nếu là tôi thì tôi cũng sẽ làm như vậy.” Trong giọng nói của Cao Vũ mang theo sự kiên định không thể lay động được.

“Tôi không sai ư? Nếu không sai, vậy sao tôi còn bị đưa tới đây? Chẳng lẽ là luật pháp sai rồi ư?” Ông già đó cười tự giễu, trong mắt ánh lên vẻ mờ mịt.

Cao Vũ chậm rãi ngửa đầu lên nhìn nóc nhà đen kịt rồi mới nói: “Có đôi khi, thứ sai trái chính là thế gian này.”

Ông già đó nghe anh nói vậy thì ngẩn cả người, sau đó ông ta lại tự lẩm bẩm: “Thứ sai trái chính là thế gian này ư? Đúng thế! Chính là thế giới này sai lầm rồi!”

Cao Vũ gật đầu rồi nói: “Mà chúng ta thì chỉ có hai lựa chọn, một là khuất phục để mặc cho thế giới này giày vò, hai là phá vỡ thế giới này thôi. Hoặc là chúng ta sẽ bị nguyên tắc trói buộc, hoặc là chúng ta sẽ tự tay phá vỡ những quy tắc và luật lệ đó, xây dựng lại một quy tắc mới cho bản thân.”

Câu này của Cao Vũ khiến ông già đó cảm thấy hơi khó hiểu.

Cao Vũ từ từ vươn bàn tay ra rồi chỉ vào nóc phòng giam: “Ông nhìn đi, phòng giam này chính là một thế giới thu nhỏ. Hoặc là ông sẽ bị người khác chèn ép, hoặc là ông phản kháng lại một cách quyết liệt, nghĩ tất cả mọi cách để lật đổ nó.”

Ông già đó nghe vậy thì trợn trừng hai mắt, trên mặt là vẻ khiếp sợ vô cùng.

Cái cậu Cao Vũ này muốn lật đổ thế giới này ư?

Chàng trai này muốn phá vỡ quy tắc của nơi đây sao?

Ông lão trợn mắt ngạc nhiên, không thể tin Cao Phong dám làm vậy.

Nhưng, anh dám.

Sau đó, không khí giữa hai người rơi vào sự im lặng đáng sợ.

Mỗi người theo đuổi suy nghĩ của riêng mình.

Một lúc lâu sau, Cao Phong nghe thấy âm thanh lạ truyền sang từ phòng bên cạnh.

“Làm gì vậy?”

Cao Phong hơi bất ngờ và khó hiểu hỏi.

“Chú có biết không?”

Sau đó phòng bên lại rơi vào trạng thái tĩnh lặng như chưa có chuyện gì xảy ra.

“À thì có gì đâu, họ đang làm cái đó đó…”

“Cậu cũng biết đấy, ở cái chốn này thì lấy đâu ra phụ nữ nên họ tự giải quyết nỗi thèm khát… cho nhau ấy mà…”

Ông lão khẽ ho hai tiếng rồi giải thích cho Cao Phong nghe.

Trong chốc lát, Cao Phong như giác ngộ được một làn kiến thức mới, hiểu ra mọi chuyện.

“Buồn thì phải vào WC.”

Cao Phong hơi bực bội nói, hai người bên kia vội vàng nói vâng.

Cùng lúc đó.

Trong phòng làm việc của Toss.

Quản ngục trưởng James ngồi ở trên ghế, tay cầm một điếu xì gà to, cười cười một cách đầy ẩn ý.

“Quản ngục trưởng, tên Cao Phong này…”

Toss có chút do dự, nhưng sau đó vẫn thử lên tiếng hỏi.

Vốn là anh ta vẫn có suy nghĩ muốn hành cho Cao Phong một trận ra trò, nhưng bây giờ thấy thái độ của James như vậy, anh ta không biết có nên tiếp tục làm vậy nữa không.

“Cậu muốn làm gì thì làm, không cần hỏi tôi.”

“Jerry không phải đã nói là muốn làm gì anh ta thì làm nhưng không được để chết người rồi sao?”

“Cứ theo lời dặn đó mà làm.”

James mỉm cười, hút một hơi xì gà rồi trả lời.

“Nhưng mà vừa rồi tôi thấy ông đối xử với anh ta rất khác, còn để anh ta gặp Richard…”

Toss hơi ngạc nhiên rồi lại thử hỏi dò.

“À, vì là Richard đã cho chúng ta rất nhiều đồ tốt.”

“Nên tất nhiên phải nể mặt ông ấy một chút!”

James nở nụ cười gian trá.

“Toss à, trong mấy thứ mà Richard mang tới có điếu xì gà Cu Ba trên tay tôi đây.”

“Bọn họ chỉ vì muốn gặp Cao Phong mà đem nhiều lễ vật tới như vậy, sao chúng ta có thể phụ lòng tốt của người ta được chứ?”

Nghe James nói xong, Toss dần dần hiểu ra vấn đề.