Rể Quý Rể Hiền

Chương 4615



Chương 4615

Cao Phong dùng dây chuyền còng tay siết cổ thanh niên, cười lạnh bên tai hắn.

Muốn nói thân phận, Cao Phong anh là tỷ phú, là thượng tướng quân đội nhân dân Việt Nam, biên giới còn có năm trăm nghìn huynh đệ.

Có tiền, có quyền lực!

Có rất nhiều chuyện, căn bản không cần anh tự mình ra tay.

Nhưng đến nhà tù tử hình này, Cao Phong vẫn coi mình là một người bình thường.

Một người bình thường, nói đánh liền đánh.

Thanh niên lúc này đang khó thở, thấy mình sắp hít thở không thông mà chết, chỉ có thể không ngừng gật đầu.

“Nhớ kỹ lời của tao, nếu không ngừng lại, tao bóp chết mày!”

Cao Phong hừ lạnh một tiếng, sau đó chậm rãi buông còng tay ra, thu hồi cánh tay.

Thanh niên ôm cổ, không ngừng ho dữ dội.

Trên cổ, có thể thấy rõ dấu vết của còng tay.

Không chỉ cổ thanh niên, ngay cả trên cổ tay của Cao Phong, cũng có dấu vết siết còng tay.

Có thể tưởng tượng vừa rồi Cao Phong dùng lực lượng lớn cỡ nào.

“Nhìn cái gì, không có chuyện của chúng mày đều thành thật lại đi.”

Trạch Dương đi lên và hét lên với những người đó.

“Vâng! Vâng! Vâng!”

Mọi người vội vàng đi về phía góc.

Những người bọn họ lúc này xem như hoàn toàn nhận ra thực tế.

Bất kể là Cao Phong hay là thanh niên này, đều là nhân vật cấp bậc thần tiên a!

Thần tiên đánh nhau, bọn họ đương nhiên phải tranh xa mới tốt.

“Leng keng.”

Cao Phong lắc lắc còng tay, đi thẳng về phía vị trí ban đầu.

“Anh Phong, hút thuốc.”

Trạch Dương đặt thuốc lá lên miệng Cao Phong, lại châm lửa cho Cao Phong.

Thanh niên ho khan tại chỗ một hồi lâu, sau đó chậm rãi đứng dậy, cũng đi về phía Cao Phong.

Người làm vua kẻ thua làm giặc.

Nếu hắn thắng, Cao Phong tất nhiên sẽ bị hắn giẫm dưới chân.

Mà bây giờ hắn đã thua, Cao Phong bảo hắn tới đây, hắn phải nghe lời tới.

Cao Phong lẳng lặng hút thuốc, nhìn vẻ mặt của thanh niên.

Hiện tại thanh niên này, tuy rằng vẫn có chút bất chấp khinh đời, nhưng khi đối mặt với Cao Phong, lập tức hạ thấp khí thế một chút.

Hắn tuy ngạo mạn, nhưng lại là thủ hạ bại tướng của Cao Phong, hắn ngạo mạn còn có ý nghĩa gì?

“Anh, nếu anh không phải có còng tay làm vũ khí, anh sẽ không thắng được tôi.”

Thanh niên nhìn Cao Phong một chút, sau đó vẫn có chút không phục.

“Ha ha.”

Trạch Dương cười lạnh một tiếng, nói: “Vậy con mẹ nó sao lại không nói, nếu anh Phong không bị còng tay vướng víu, chắc trong một phút có thể cho mày nằm sấp xuống đấy? ”

“Cái gì chứ? Nếu vậy tao đi xin một bộ vũ khí còng tay để đeo cho mày, hai người đánh lại lần nữa?”

Một câu nói không chút lưu tình của Trạch Dương khiến thanh niên lúc này câm miệng không nói gì.

Hắn cũng biết, những lời này của mình buồn cười đến thế nào.

“Hiểu rõ mình hiện tại ở chỗ nào chưa?”

“Hay nói cách khác, cậu có biết thân phận hiện tại của mình là gì không?

Cao Phong phun thuốc lá, nhìn thanh niên hỏi.

“Tên tiếng Việt của tôi là Lê Hạo.”

Thanh niên trầm ngâm vài giây, vẫn gật đầu nói.

“Được.”

Cao Phong gật đầu nói: “Hiện tại, có mấy câu hỏi muốn hỏi cậu. ”

Lê Hạo ngẩng đầu nhìn Cao Phong một cái, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.

“Cậu là võ giả, cậu từ nơi nào tới?