Rể Quý Rể Hiền

Chương 482: Thế lực của nhà họ Tưởng!



Lúc này, trong số những nhân vật có tên tuổi lớn ở dây.

Đầu tiên là Đường Thành Công của nhà họ Đường, sau đó là Ngô Minh An của nhà họ Ngôi.

Sau lại còn có những người của Tập đoàn Bắc Liễu, ai ai cũng có thân phận cao quý hơn người.

Nhưng vào lúc này, từ ngoài cửa truyền đến giọng của một người khác, cũng chính là lời nói đối chọi với Liễu Tông Trạch.

Điều đó không có nghĩa là người đến vào lúc này có thân phận cao hơn sao?

Hôm nay, cơn gió nào đã đưa tất cả những kẻ tại to mặt lớn đến đây vậy?

Bữa tiệc rượu này ngày càng thú vị hơn.

Nghe thấy giọng nói đó, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía cửa theo phản xạ có điều kiện,ngay cả Liễu Tông Trạch cũng hơi nhíu mày mà quay lại nhìn.

Chi nhìn thấy một số khách ở cửa, lúc này tất cả đều tàn ra xa hai bên, tạo ra khoảng trống, tạo thành con đường ở giữa.

Một thanh niên có dáng người mảnh khảnh, đầu đội mũ đính ngọc thạch, trên miệng nở nụ cười nhẹ, có vài người đi theo sau. Mấy người bọn họ đi qua đám người đang tàn ra hai bên, đi vào trong bữa tiệc.

Người đó mặc một bộ vest được cắt may thủ công rất tinh tế, do những người thợ có tay nghề cao may theo yêu cầu, trên ống tay áo có thiếu một kí hiệu đặc biệt, thể hiện rằng bộ vest này được nhà thiết kế nổi tiếng người Ý tự tay thiết kế, lộ ra sự cao quỷ không gì sánh bằng.

Một chiếc đồng hồ Rolex Greenwich trên cổ tay trải tỏa ra ánh vàng chói lọi. Vàng 18K đỉnh kim cương, vòng tròn khảm ngọc đen xung quanh mặt số, cực kỳ lấp lánh.

Bất cứ ai am hiểu về đồng hồ đều có thể nhận ra ngay trong nháy mắt, chiếc đồng hồ Rolex Greenwich này có thể được bán với giả vài tỷ tại quầy, và dù có mua được với giá chiết khấu đi nữa thì nó cũng sẽ có giá hơn một tỷ tám.Lúc này, người thanh niên nở một nụ cười không máy nhiệt tình, mỗi cử chỉ hay mỗi hành động đều toát ra khí chất quý tộc. Người thanh niên chậm rãi đi về phía đám người.

Dù là khí chất hay tác phong đều khiến người ta bị ấn tượng ngay lập tức.

"Anh Minh!" Ngô Minh An sửng sở ba giây, lúc này anh ta đột nhiên hưng phấn hỗ lên một tiếng, lập tức chào hỏi.

Sau đó mọi người mới phản ứng kịp, vội vàng chào

"Anh Minh Anh Minh tới rồi."

"Xin chào Anh Minh, tôi tên là Thủy Lâm đến từ một tập đoàn nhỏ, tập đoàn của tôi ở dưới quyền của nhà họ Tưởng.”

“Anh Minh."

Đột nhiên, hơn chín mươi phần trăm người trong số hàng trăm khách đều chào đón chàng trai này.

Gia đình đứng đầu trong bốn dòng họ lớn ở Thành phố Hà Nội, con trai cả của nhà họ Tưởng, Tưởng Khải Minh:

Nhân vật có thân phận khủng như vậy, không biết bao nhiều người muốn về vập và nịnh bợ, ngày thường

hỏi.cũng hiếm có thể gặp được.

Hôm nay gặp được người ở đây, những người này còn không vội nằm lấy cơ hội để xu nịnh Tưởng Khải Minh hay sao?

"Kết thúc rồi! Cao Phong, nhà họ Tưởng cũng tới đây. Xem chừng chúng ta sẽ bị đuổi ra ngoài.." Kim Tuyết Mai nắm lấy cánh tay của Cao Phong trong vô thức, cô có chút căng thẳng.

không còn nghi ngờ gì nữa về việc nhà họ Tưởng này đáng sợ đến mức nào!

Nhà họ Tường có quan hệ thống gia với nhà họ Ngô, Tưởng Khải Minh sẽ giúp ai, dù kẻ ngốc cũng có thể đoán ra được.

Ngay cả Liễu Tông Trạch lúc nãy đang cực kỳ kiểu ngạo, lúc này cũng có phần im lặng, điều này đủ để chứng minh thân phận của Tường Khải Minh vô cùng đáng sợ.

"Bất cứ nơi nào ở Thành phố Hà Nội, nếu anh không muốn rời đi thì không ai có thể đuổi anh đi. Về mặt của Cao Phong thờ ơ, giọng điệu ẩn chứa sự tự tin mạnh mẽ.

Mặc dù Kim Tuyết Mai không biết sự tự tin của Cao Phong là từ đâu tới, nhưng cô cũng biết đây không phải lúc đó nói, nên đành ngàm miệng im lặng.Kể từ khi Tường Khải Minh đến, bầu không khí trong toàn bộ sảnh rượu đã thay đổi.

Vẻ mặt của Ngô Minh An trở lại dáng vẻ kiêu ngạo, khuôn mặt vâng lời ở trước mặt Liễu Tông Trạch của

anh ta đã biến mất.

Còn Hạ Vy và Từ Thanh Hương cũng lấy lại được tự tin, chế nhạo những người bên phía Cao Phong.

Đối với những vị khách ở trong bữa tiệc rượu, một số thì hả hê khi thấy có người gặp chuyện, một số thì

sợ hãi...

Nhưng không ai lên tiếng, tất cả đều yên lặng chờ xem Tưởng Khải Minh sẽ giải quyết chuyện này như thể nào.

Cho đến lúc này, Liễu Tông Trạch vẫn không có nửa phần run sợ, kiên định đứng bên cạnh Cao Phong.

Còn Đường Thành Công thì im lặng một hồi, vẫn đứng ở bên phải Cao Phong, không thay đổi ý định ban đầu của mình.

Lúc này, Cao Phong ngồi vô cùng bình thản, Kim Tuyết Mai ngồi bên cạnh, Liễu Tông Trạch và Đường Thành Công đứng hai bên trái phải, đối mặt với cậu chủ trẻ tuổi của nhà họ Tưởng, Tưởng Khải Minh.

Nhưng mọi người đều biết, cho dù là nhà họ Kim, nhà họ Đường hay nhà họ Liễu thì cũng chưa chắc cóthể so sánh được với nhà họ Tường.

Bởi vì nhà họ Tưởng không chỉ là nhà có thể lực lớn nhất ở Thành phố Hà Nội, mà họ còn có một vị trí rất quan trọng, không thể thiếu trong chuyện làm ăn ở Thành phố Hà Nội.

“Tôi nghe có người nói tới anh Phong. Anh Phong

là ai?"

“Tha lỗi cho Khải Minh tôi có mắt như mù, không biết những người địa vị cao như vậy." Tưởng Khải Minh cười nhạt, thản nhiên hỏi.

Cử chỉ tao nhã, phong độ lịch lãm của anh ta tạo cho mọi người cảm giác lịch sự.

Mọi người không thể không nghĩ rằng đây là phong thái mà một chàng trai giàu có thực sự nên có . ngôn tình hài

Nhưng Liễu Tông Trạch hừ lạnh. Chỉ những người từng tiếp xúc với Tưởng Khải Minh mới biết tính cách thật của anh ta.

Con người Trương Khải Minh rất nham hiểm, thích ăn tươi nuốt sống người khác.

“Anh Minh, đây là anh Phong! Trước đây anh không biết anh ấy, nhưng về sau, anh có thể biết anh ấy rồi đấy.” Liễu Tông Trạch mở miệng giới thiệu

cạnh là cái thế gì mà dám nói chuyện với AnhMinh?" Ngô Minh An chỉ vào Liễu Tông Trạch và chửi

boi.

Liễu Tông Trạch liếc nhìn Ngô Minh An, sau đó cười: Bị đánh còn chưa đủ sao?"

“Thì ra là anh!” Ngô Minh An không nói hai lời, tiến

“Minh An." Trương Khải Minh khẽ nhíu mày. “Vâng, anh Minh!” Trong nháy mắt Ngô Minh An

đã dừng lại, nhanh chóng lui về phía sau.

Nhà họ Ngô và nhà họ Tưởng đã là thông gia, xét về vai về thì Ngô Minh An phải gọi Tưởng Khải Minh là anh, lẽ ra hai người nên ngang hàng nhau.

Nhưng Ngô Minh An không dám, anh ta không dám cùng ngang hàng với Tường Khải Minh.

“Thì ra đây là anh Phong, thứ lỗi cho tôi kém hiểu biết, thật sự là tôi chưa từng biết qua về anh! Nhưng... Cô Kim Tuyết Mai, người con gái đẹp nhất Thành phố Hà Nội thì tôi đã từng nghe qua

Tường Khải Minh thần nhiên liếc nhìn Cao Phong, sau đó lại nhìn về phía Kim Tuyết Mai, ý tử sâu xa thề hiện trong ánh mắt vô cùng mãnh liệt.

Cao Phong khế cau mày, anh không thích những người đàn ông khác nhìn Kim Tuyết Mai với ảnh mặt

lên.như vậy.

Đương nhiên Liễu Tông Trạch hiểu rằng Kim Tuyết Mai là nhược điểm của Cao Phong.

Vì vậy, anh ta bước tới đứng trước mặt Tường Khải Minh, cau mày nói: "Anh Minh, đây không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt. Không cần nói cũng biết đối phương muốn cái gì. Cho nên, đừng nói mấy chuyện kỳ lạ như vậy"

Tường Khải Minh từ từ thu hồi ảnh mắt, khi nhìn về phía Liễu Tông Trạch, trong mắt lóe lên một tia lạnh nhạt, nói: “Có cái gì mà kỳ lạ? Tôi, Tưởng Khải Minh tôi sống ở Thành phố Hà Nội mấy năm nay, tôi chưa từng nghe qua danh tiếng của nhân vật số một là anh Phong đây.

“Thật ra, tôi nghe nói nhà họ Kim có một người con rể. Ba năm qua là kẻ vô tích sự. Anh ta có bị chế giếu, nhưng vẫn không có có chí tiến thủ, vẫn nằm hả miệng chờ sung như trước. Hình như tên là Cao Phong?"

“Không biết anh Phong có liên quan gì đến Cao Phong mà tôi vừa nói không?” Khóe miệng Tưởng Khải Minh mang theo ý cười, nhưng nhìn không rõ làm

Liễu Tông Trạch cau mày, Tường Khải Minh này có tình vạch vết nhơ của Cao Phong ra trước mặt nhiềungười như vậy, rõ ràng là ý đồ của anh ta thực sự rất nham hiểm.

Quả nhiên, Tưởng Khải Minh vừa nói xong, mọi người xung quanh anh ta bắt đầu buông lời chế nhạo.

Trong đó, Hạ Vy và Ngô Minh An cười to nhất, trên mặt tràn đầy vẻ châm chọc.

Khóe miệng Đường Thành Công giật giật, tuy rằng tức giận nhưng lại không nói ra được.

Tường Khải Minh đang nói chuyện với Liễu Tông Trạch, nên anh ta không đủ tư cách để tiếp chuyện.

Mà Cao Phong vẫn như trước, không hề lay động, lúc này vẫn vô cùng vững vàng. Bất kể là ai, muốn có được khả năng như vậy cũng không dễ dàng.