Rể Quý Rể Hiền

Chương 489: Giải quyết dứt khoát



"Cô Khê, đây là kiểm cổ từ thời đại nào vậy? Có phải kiếm có thể cứu thiên tai, trừ tà không?" Có người

hòi.

"Không phải như vậy." Tô Ngọc Khê khẽ cười, giả cao thanh kiếm trong tay lên.

"Vậy thì là thứ gì?" Rất nhiều người đều nghi ngờ

khó hiểu.

"Thanh kiếm này chỉ là một thanh kiếm binh thường ở thời đại gần đây mà thôi, là do Hội làm ăn Hà Nội đã chế tạo ra." Tô Ngọc Khê chậm rãi lên tiếng giải thích.

Nghe xong câu này, rất nhiều người không còn

hứng thú nữa. Một thanh kiếm như vậy có thể tìm được ở nơi

chuyên nghiệp hơn, sao phải phí tiền đầu giả chứ

Tuy là mục đích để làm từ thiện, thế nhưng những bình hoa cổ đó vẫn có giá trị sưu tầm nhất định, thanhkiếm dài kia thật sự không có gì thú vị.

"Ha ha." Cao Phong khẽ cười, trong mắt hiện lên một tỉa đùa giớn.

Anh đã đoán ra ý ẩn sâu trong thanh kiếm này, cũng đoán ra được ý đồ của Hội làm ăn Hà Nội rồi.

Tô Ngọc Khê lại nhìn Lâm Vạn Quân một cách không rõ ràng một lần nữa, sau đó cô ta khẽ vuốt lên thân kiểm, nói: "Đây là một thanh kiếm dài bình thường, thế nhưng lại không hề bình thường"

"Kỹ thuật chạm khắc hoa văn ở trên này xuất phát từ kỹ thuật mà nhà họ Tôn ở thành phố Hà Nội tạo ra, đã rèn qua chín chín tám mốt lần."

"Ngoài ra, dù là lưỡi hay đầu của thanh kiếm này đều được tôi luyện bằng kim cương, mũi kiếm vô cùng sắc bén, tượng trưng cho sự chặt đứt tất cả, cho sức mạnh vô địch."

Tô Ngọc Khê nói đến đây, mọi người lại trở nên hứng thủ một lần nữa.

Thế mà lại là kỹ thuật gia truyền của nhà họ Tôn ở Hà Nội, còn sử dụng kim cương làm nguyên liệu?

Ai mà không biết kim cương quý giá như thế nào, độ cứng cũng rất cao nữa, những loại kiếm thủy tinh bình thường cũng chỉ có một ít kim cương ở bên trongthôi đã có thể dễ dàng cắt đứt đồ gốm hay kính rồi.

Bây giờ toàn bộ thanh kiểm này đều được làm từ kim cương, vậy thì còn sắc bén đến mức nào chứ

"Thủ vị đẩy, mau chóng ra giả."

"Đúng đúng, đổ Hội làm ăn Hà Nội tự mình sản xuất ra, vậy thì có ý nghĩa không tầm thường rồi."

Rất nhiều người trở nên vô cùng hứng thủ.

"Tên của thanh kiếm này là Thu Phong." Tô Ngọc Khê không vội vã lên tiếng, giới thiệu thêm một câu

nữa.

Tuy rằng mọi người không biết tại sao lại phải đặt cho nó một cái tên, thế nhưng cũng không ngăn được sự nhiệt tình muốn đấu giả của bọn họ.

Cao Phong nghe thấy cái tên này, khỏe miệng càng cong lên, lúc trước anh chỉ mới suy đoán, bây giờ trong lòng đã chắc chắn rồi.

"Kiểm Thu Phong, giá khởi điểm là sáu trăm triệu, bắt đầu đấu giả." Tô Ngọc Khê cười nói.

"Có hơi đắt, thế nhưng vật liệu là kim cương thì cũng đáng cái giá này, tôi bỏ ra tầm trăm triệu"

"Dù sao cũng là đồ vật tự Hội làm ăn Hà Nội sản xuất ra, có ý nghĩa kỷ niệm rất lớn, tôi ra một tỷ."Ngay lập tức, những tiếng ra giá lại vang lên.

"Giám đốc Quân, nên ra tay rồi." Lục Tưởng nhìn Lâm Vạn Quân với vẻ mặt bình tĩnh,

Ảnh mắt của Lâm Vạn Quân hơi âm u, chậm rãi gật

Ba người Kim Tuyết Mai nghi ngờ, tại sao Cao Phong lại đề nghị Lâm Vạn Quân giành lấy thanh kiếm

áy?

thôi.

Chỉ là lúc này ba người họ vẫn chưa nghĩ ra mà

Chỉ có Cao Phong và Lâm Vạn Quân mới hiểu rõ, đây nào đâu phải là một thanh kiếm, đây rõ ràng là một lời thách đấu mà.

Xem ra, Lâm Vạn Quân không dám nhận lấy lời thách đấu này rồi.

"Giám đốc Quân, lúc ông tôi còn sống rất thích sưu tầm những thứ như này, nếu như anh thích, tôi sẽ cho anh mười thanh." Liễu Tông Trạch vội vàng nói.

Đường Thành Công cũng không nhịn được mà gật đầu nói: "Ông tôi thích võ thuật, cũng thu thập không ít vũ khí, nếu như Giám đốc Quân thích, có thể đi đến chỗ ông của tôi tham khảo xem thế nào."

“Không giống nhau." Cao Phong bình tĩnh tác đầunói.

"Anh Quân, có gì không giống nhau chứ?" Liễu Tông Trạch nghe vậy thì ngày ra.

Kim Tuyết Mai nhìn Cao Phong đầy hiếu kỳ, còn có gì không giống nhau chứ

Vốn đi Cao Phong không muốn giải thích quá nhiều, thế nhưng nhìn thấy bộ dạng hiếu kỳ của Kim Tuyết Mai, anh vẫn lên tiếng nói: "Thu Phong, mưa rơi, lá rụng, nghe đến ba thứ này, mấy người nghĩ đến gì đầu tiên?"

Kim Tuyết Mai nghe sau thì suy nghĩ một chút, sau đó trả lời: "Gió thu thổi lá rụng?"

"Đương nhiên gió thu sẽ thổi lá rung rồi, thế nhưng kiểm dài không chỉ đơn giản làm lá rụng không thôi đâu." Cao Phong nói đầy ẩn ý.

Hai người Liễu Tông Trạch vẫn chưa phản ứng kịp, Kim Tuyết Mai bỗng nhiên trợn to mắt, trong lòng lờ mở đã nghĩ ra thứ gì, lập tức quay đầu nhìn Lâm Vạn Quân.

Lâm Vạn Quân khẽ gật đầu, nói: "Cậu Phong nói

đúng.

Kỳ Tuyết Mai vừa kinh ngạc vì chỉ số thông minh của Cao Phong, vừa lo lắng cho tình hình sau này củathành phố Hà Nội.

Gió thu thổi lá rụng, mà kiếm đương nhiên sẽ chém tầng tầng lá rụng rồi.

Người tình mắt có thể nhìn thấy hoa văn trên cây kiểm Thu Phong này chính là lá phong, bên cạnh còn có vài giọt mưa.

Lá phong, giọt mưa, đây không phải là đang ám chi Bất động sản Phong Mai sao?

Mà lúc này Hội làm ăn Hà Nội đưa ra thanh kiếm Thu Phong này không phải chính là đang muốn nói rằng bọn họ có kiểm trong tay, có thể dùng kiếm để chém chết Bất động sản Phong Mai sao?

Cây kiểm này đại diện cho lời tuyên chiến của bọn

ho.

Hơn nữa còn lấy vũ khí để dẫn đầu, đây không phải là một lời tuyên chiến đơn giản, mà để chỉ một cuộc đấu sống chết đến cùng.

Hai bên hoàn toàn không có khả năng hòa giải.

Thế nên trước đó Cao Phong mới nói, đối phương có chuẩn bị mà đến.

Hội làm ăn Hà Nội tin rằng, chỉ cần Lâm Vạn Quân không phải là một tên ngốc thì có thể đọc được ẩn ý trong thanh kiếm Thu Phong.Tiếp sau đó, phải xem Lâm Van Quân có dám nhận lấy thanh kiếm này không.

Cao Phong chỉ hơi tò mò, Hội làm ăn Hà Nội không thể nào không biết Bất động sản Phong Mai có hậu thuẫn là nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng đúng chứ

Bọn họ thật sự không biết sao?

Hay là bọn họ có cái gan dám khiêu chiến với nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng.

Hoặc có thể nói, bọn họ cho rằng nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng cách thành phố Hà Nội rất xa, sẽ không với tay đến bên này ư?

"Hai tỷ bốn trăm triệu. Tôi muốn có thanh kiếm này." Một người trung niên ăn mặc chải chuốt lên tiếng.

"Tổng giám đốc Lý nhường cho tôi đi, ông biết tôi thích sưu tầm những thứ như này mà, ba tỷ." Một người đàn ông trung niên ở không xa lập tức ra giá.

Vừa nghe xong cái giá này, mọi người ở đó đều bỏ

cuộc.

Ngay cả người đàn ông vừa nãy cũng lắc đầu, ngôi lại lên ghế.

Ba tỷ đã vượt lên rất nhiều so với giá trị của thanh

kiểm“Còn có ông chủ nào muốn ra giá nửa không? Tô Ngọc Khê thản nhiên cười nói.

Không ai tiếp lời.

"Vậy thì được, tôi sẽ không hồ ba lần để quyết định như những lần trước nữa, trực tiếp tuyên bố luôn, thành kiểm này thuộc về

"Đợi đã." Đúng lúc này, Lâm Vạn Quân đột nhiên giơ một tay lên.

Tô Ngọc Khê mìm cười, hướng ánh mắt về phía Lâm Van Quân.

"Giám đốc Quân, ông ra giá bao nhiêu?" Ánh mắt Tô Ngọc Khê đầy ẩn ý.

Cánh tay giơ lên trong không trung của Lâm Vạn Quân không hạ xuống mà lại gập vài ngón lại, chỉ còn hai ngón giơ giữa không trung.

"Hai mudi ty."

Cả hội trường đều im lặng không một tiếng động. Vô cùng dứt khoát, không có ai dám so lại.

Chỉ là, bỏ ra hai mươi tỷ để mua một thanh kiểm như vậy có phải là quá không lý trí rồi?

Thật ra, Lâm Vạn Quân chỉ cần ra giá năm tỷ là không có ai dám dấu lại.Thế mà Làm Vạn Quân lại ra giá hai mươi tỷ, có phải là đã thừa ra mười lăm tỷ rồi không?

Tất cả mọi ánh nhìn đều hướng về chỗ Cao Phong

Tuy rằng Lâm Vạn Quân không được lý trí, thế nhưng không có ai dám chế nhạo một câu nào.