Kiều Thu Vân không có xe để chở nhiều họ hàng thân thích đến đây chơi như vậy nên chủ yếu tất cả phải đi thuế xe..
Trước đó có Kim Ngọc Hải sắp xếp thuê xe cộ đi đón người, vì lẽ đó trước cửa biệt thự rất là trống trải. Mà bây giờ, bên ngoài biệt thự kia đã bị rất nhiều ô tô đậu bên ngoài kín hết cả khoảng đất trống ban nãy.
Mười mấy chiếc xe ô tô màu đen xếp đều thành một hàng dài, dẫn đầu là một chiếc Maybach.
Bên sau những chiếc xe này còn có một chiếc ô tô cỡ lớn dùng để chở hàng nữa.
Nhiều xe như vậy đã chặn kín hết cả cửa chính của căn biệt thự
Ở ngoài cửa lớn có hơn mười người đàn ông trung niên, người nào người nấy đều ăn mặc âu phục, đi giày Tây, vừa nhìn đã biết là những người đàn ông thành đạt. "Ai vậy, đây là?" Có người nghi ngờ hỏi.
Những người này thật phô trương quá đi, xem ra họ có địa vị không nhỏ đâu!
Kiều Thu Vân giả vờ bình tĩnh tiến lên, nói rằng: "Có thể đó là bạn bè của tôi đến chúc mừng đấy mà!"
Sau đó, mọi người đồng loạt hướng về phía cửa chính,
Kiều Thu Vân cũng mở cửa chính bằng điều khiển từ xa. Ngoài cửa có mười mấy người đang chờ đợi, ngay lập tức họ đi bộ vào bên trong biệt thự, trên mặt họ đều mang theo nụ cười vui vẻ. "Ai, đây không phải là...? Người này thật giống... một người mà tôi đã từng gặp ở Đài Truyền Hình Hà Nội đấy?" "Tôi cũng đã gặp người này rồi, để tôi nghĩ lại đã, hình như đó là người phụ trách khu biệt thự Phương Đông ở thành phố Hà Nội, tôi từng thấy anh ta đã được phỏng vấn riêng ở trên ti vi. "ồi! Vậy chẳng phải là nói toàn bộ khu biệt thự Phương Đông này đều là do bọn họ kiến tạo ra sao?"
Triệu Hải Dương này có tiếng tăm không nhỏ, Kiều Thu Vân lại mời rất nhiều bạn bè với họ hàng của bà ta đến đây, tất nhiên là trong số họ sẽ có người nhận ra được anh ta. "Tôi là Triệu Hải Dương, là người phụ trách khu vực của khu biệt thự Phương Đông ở thành phố Hà Nội, dạo này tôi thường rất ít ở thành phố Hà Nội, nên không biết trong lúc này biệt thự đã có chủ nhân mới." "Ngày hôm nay tôi đặc biệt đến đây để bày tỏ thành ý của chúng tôi với chủ nhân của ngôi biệt thự!" Triệu Hải Dương vừa đi về phía đám đông đang đứng vừa chào hỏi rất nồng nhiệt.
Bên người anh ta có mười mấy người đàn ông trung niên chen chúc ở phía sau, lúc nào họ cũng đứng cách Triệu Hải Dương đúng ba bước chân. "Ôi trời ơi, Thu Vân, chị có phước lớn rồi! Đây chính là giá trị bản thân không hề thua kém các ông chủ lớn nha." "Người phụ trách khu vực của khu biệt thự Phương
Đông ở thành phố Hà Nội sao, đó không phải là một chức danh nho nhỏ đâu!"
Một đám bạn bè người thân của Kiều Thu Vân bàn tán xôn xao, sau đó họ lại nói những lời có cánh để nịnh hót bà ta.
Kiều Thu Vân cười nhưng trong lòng bà ta thì lại khác, bà ta đang vô cùng nghi ngờ những người này, vì bà ta vốn không biết họ là ai cả.
Ngay cả người phụ trách khu vực của khu biệt thự Phương Đông ở thành phố Hà Nội cũng tới đây để chúc mừng sao?
Lẽ nào biệt thự này...
Nghĩ tới đây, Kiều Thu Vân muốn nhìn về phía Cao Phong theo bản năng, nhưng cũng bà ta phát hiện Cao Phong không ở trong đám người đang vây quanh máy người mặc đồ đen kia, mà anh đang chăm chú nhìn chiếc đàn Piano đã hỏng ban nãy. "Thu Vân, bà mau mau đến đây đi, tôi không quen biết bọn họ." Kim Ngọc Hải có chút lúng túng, ông ấy đẩy Kiều Thu Vân về phía trước.
Kiều Thu Vân nhắm mắt tiến lên, Kim Ngọc Hải ở phía sau cũng đi theo bà ta.
Kiều Thu Vân tiến lên rồi nói rằng: "Chào cậu, cậu là Tổng giám đốc Triệu đúng không, tôi chính là chủ nhân của ngôi biệt thự này."
Không như trong tưởng tượng, Triệu Hải Dương thấy bà ta nói thế nhưng anh ta không chào hỏi mà lại tỏ ra rất ngỡ ngàng, nghi ngờ nói: "Nhưng người đã ký tên với chúng tôi là anh Phong cơ mà, bà này có quan hệ như thế nào với anh Phong vậy?" "Ký tên? Ký cái gì? Cái gì anh Phong cơ?" Kiều Thu Vân nghe vậy thì rất ngỡ ngàng, sắc mặt bà ta có chút lúng túng hỏi. "Hợp đồng nhà cửa cùng với bất động sản đều đứng tên là anh Phong mà, bà không quen biết anh Phong sao?" Triệu Hải Dương càng thêm nghi ngờ hơn.
Nghe được Triệu Hải Dương nói vậy, trái tim của Kiều Thu Vân đập thình thịch như vừa mới làm một chuyện xấu vậy.
Anh Phong?
Chẳng lẽ
Mà đám người họ hàng thân thích của Kiều Thu Vân thì chẳng hiểu gì, vốn dĩ họ cũng không nghĩ ra Cao Phong lại là chủ nhân của căn biệt thự này.
Dù sao ở trong mắt bọn họ, Cao Phong chỉ là một thằng con rể bám váy đàn bà mà thôi.
Triệu Hải Dương thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của Kiều Thu Vân, anh ta vội vã quay đầu nói với một người thanh niên bên cạnh một vài câu, một lúc sau anh ta mới xoay đầu lại một lần nữa. "Thật xin lỗi mọi người, trước tiên chúng tôi phải tìm anh Phong trước đã." Triệu Hải Dương khách sáo nói.
Sau đó một người thanh niên trực tiếp đứng dậy, nhìn qua nhìn lại từng người một ở trong đám người giống như là đang tìm người vậy.
Mà người thanh niên này chính là Giám đốc bộ phận tiêu thụ mà lúc trước Cao Phong đã gặp lúc đi mua biệt thu. "Trời ơi, bọn họ nói anh Phong, không phải là đang nói Cao Phong chứ?" Bỗng nhiên, có người ngạc nhiên và sợ hãi thốt lên một tiếng, cuối cùng người đó cũng nhớ ra lúc này trong biệt thự vẫn còn có Cao Phong cũng tên là Phong.
Không chờ người khác nói thêm gì, Dương Phương Anh đứng ở một bên đã cười gắn, bà ta vừa ôm cháu của mình vừa khinh thường nói: "Cao Phong rác rưởi đó á? Nếu cậu ta có thể mua biệt thự thì người hầu nhà tôi cũng có thể được mua biệt thự!" "Tổng giám đốc Triệu, hình như anh Phong không có ở nơi này." Giám đốc bộ phận tiêu thụ tìm đi tìm lại một vòng, nhưng anh ta vẫn không phát hiện ra bóng dáng của Cao Phong.
Triệu Hải Dương nghe vậy rất ngỡ ngàng, sau đó anh ta nói rằng: "Cậu nhìn cẩn thận lại xem, hôm nay là ngày vui của anh Phong, bảo an bên ngoài cũng đã xác nhận với tôi rằng anh Phong đã tới rồi mà."
Giám đốc bộ phận tiêu thụ nghĩ lại thì thấy cũng đứng, trong lúc mọi người đang bàn tán xôn xao, anh ta đứng nhón chân lên nhìn lại đám người đó một lần nữa. "A! Chính là người đó! Là người ở đằng kia!" Giám đốc bộ phận tiêu thụ nhìn về phía sau đám người họ hàng thân thích của Kiều Thu Vân, rồi bỗng nhiên anh ta trợn to hai mắt, vui sướng hét to lên. "Đâu? Là người nào?" Triệu Hải Dương vô cùng hưng phấn, anh ta hỏi đi hỏi lại Giám đốc bộ phận tiêu thụ. "Chính là người ở bên kia, Tổng giám đốc Triệu, tôi sẽ đưa anh sang bên đó ngay!" Giám đốc bộ phận tiêu thụ cực kỳ cao hứng, anh ta vội vàng đi trước dẫn đường cho Triệu Hải Dương.
Mười mấy người đàn ông trung niên cũng vui vẻ đi theo Triệu Hải Dương với Giám đốc bộ phận tiêu thụ, giống như là thuộc hạ sắp gặp được lãnh đạo cấp cao vậy.
Dù sao có thể kết bạn được với một nhân vật lớn mua được ngôi biệt thự hơn 200 tỷ chính là một niềm vinh dự lớn đối với bọn họ đó!
Vẻ mặt của Dương Phương Anh có chút ngu ngốc nhìn theo mười mấy người mặc đồ đen đang đi lại gần bà ta. "Bà ơi, mời bà tránh đường cho chúng tôi đi." Giám đốc bộ phận tiêu thụ khách sáo nói, sau đó anh ta trực tiếp dẫn Triệu Hải Dương với những người khác xuyên qua đám người rồi đi sâu vào bên trong. "Cái gì?" Kiều Thu Vân và tất cả mọi người đều ngỡ ngàng trong nháy mắt.
Đây là tình huống gì đây?
Mang theo tâm trạng nghi ngờ không thôi, mọi người vội vã quay đầu nhìn theo Triệu Hải Dương với những người khác để xem họ muốn làm gì.
Người thanh niên vừa nãy đã bênh Dương Phương Anh nói rằng: "Dì Phương Anh,nhìn phương hướng đi của bọn họ đi mà xem, hình như thật sự bọn họ đang đi về phía của Cao Phong... Nghe người thanh niên kia nói vậy, sắc mặt của Dương
Phương Anh cực kỳ khó coi, bà ta gằn giọng nói: "Cứ để xem thế nào đã!" "Tổng giám đốc Triệu, người này chính là Cao Phong, là anh Phong đó ạ, lúc trước chính người này đã ký kết hợp đồng với tôi!" Nhìn thấy Cao Phong, Giám đốc bộ phận tiêu thụ trực tiếp chạy tới rồi quay về phía Triệu Hải Dương giới thiệu. "Cái gì?" Kim Tuyết Mai, Kiều Thu Vân, Kim Ngọc Hải với những người khác, toàn bộ những người đó đều ngẩn cả người ra.
Trong lòng Kiều Thu Vận càng thêm nghi ngờ nhiều hơn, không phải nói biệt thự này là do Cao Phong thuê sao?
Ký kết hợp đồng là sao?
Lẽ nào cậu ta đã ký kết hợp đồng cho thuê biệt thự hay sao? "Ôi trời ơi, anh Phong, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!" Triệu Hải Dương nghe vậy, anh ta cũng không tiếp tục do dự nữa, trực tiếp tiến lên hai bước, rồi chắp tay chào Cao Phong.
Có điều, Cao Phong chưa kịp mở miệng thì Triệu Hải Dương đã sáng mắt lên, rồi chạy thêm mấy bước đến bên cạnh Cao Phong.
Triệu Hải Dương đưa tay sờ mặt ngoài của chiếc đàn Piano trắng muốt rồi thốt lên: "Này, đây là chiếc đàn Piano nổi tiếng của Đức và Ba
Lan mà! Không sai, chính là cảm giác này! E là chiếc đàn này phải có trị giá gần ba trăm tỷ, trời ạ, đúng là anh Phong có khác, anh quả là một người có con mắt thẩm mỹ và yêu nghệ thuật mà!" Mấy câu nói bâng quơ của Triệu Hải Dương làm cho mọi người chết lặng, ai cũng ngỡ ngàng không dám nói gì. truyện kiếm hiệp hay
Trước đó, Cao Phong nói bộ Piano này có giá trị gần 4 tỷ thì bọn họ vẫn còn chưa tin.
Thế nhưng Triệu Hải Dương là ai chứ?
Người ta là Tổng giám đốc của khu biệt thự Phương Đông đó, chẳng lẽ anh ta lại không phân biệt được đâu là hàng tốt, đâu là hàng kém chất lượng sao?
Dương Phương Anh vô cùng hoảng hốt, hơn gần 4 tỷ một chiếc đàn Piano đó thật sao!