Rể Quý Rể Hiền

Chương 537: Cậu, không phải là đối thủ!



Một bên thắt lưng bị thương nặng, thân thể của Long Tuấn Hạo cũng đột nhiên rung lên, một loại cảm giác không còn sức lực truyền vào trong cơ thể.

Ngay giây tiếp theo, tay phải của Cao Phong chuyển thành nắm đấm bằng tốc độ cực nhanh, sau đó không ngừng đập về phía Long Tuấn Hạo. "Bup! Bich! Bop!"

Hoặc dùng nắm đấm để đập, hoặc dùng chưởng để vỗ mạnh, hoặc sử dụng quyền ngón tay đâm mạnh, đánh cho Long Tuấn Hạo không ngừng thụt lùi về phía sau.

Hết lần này tới lần khác bị đánh trúng, nhưng lúc này Cao Phong vẫn đang kẹp chặt cổ tay của Long Tuấn Hạo, khiến cho Long Tuấn Hạo dù muốn trả đũa cũng không có cơ hội.

Mỗi một lần công kích của Cao Phong đều đánh trúng vào cùng một điểm, từng cơn rồi lại đến từng cơn đau đớn truyền tới, khiến cho Long Tuấn Hạo cắn chặt hàm răng rồi mà vẫn không thể chịu đựng.

Thêm một cú đấm thẳng mạnh mẽ giống như trước đó được đập ra từ trong tay của từ Cao Phong trong.

Sau một tiếng va đập vang dội, cú đấm hùng mạnh kia của anh đã đẩy lùi Long Tuấn Hạo về phía sau bảy, tám bước không ngừng, đến cuối cùng, anh ta đứng tại chỗ há miệng mà thở dốc.

Cao Phong thu tay lại rồi đứng thẳng người lên, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía Long Tuấn Hạo nói: “Nói cho tôi, cậu có bản lĩnh gì để mà tới đây khiêu chiến với tôi?” “Cậu dựa vào cái gì mà lấy Tuyết Mai ra làm tiền đặt cược để mà đọ sức với tôi?” “Cậu lại có tư cách gì mà ăn nói xằng bậy ở trước mặt của tôi, còn muốn nói cho tôi biết cái gì mới là đàn ông thực sự?”

Liên tục ba tiếng chất vấn vang vang có lực được bật ra từ trong miệng của Cao Phong, còn Long Tuấn Hạo lại cứ thế, không tìm được bất kỳ lời nói nào để mà trả lời.

Lúc này, trong mắt của Long Tuấn Hạo đang tràn đầy vẻ không thể tin.

Thực lực của Cao Phong vậy mà lại mạnh như vậy, giống như một tòa núi cao vậy, cản lại không cho bất cứ người nào có thể vượt qua được dù chỉ là nửa bước. “Đàn ông trong khắp thiên hạ này, cũng chỉ có Cao Phong tôi mới có thể xứng với Tuyết Mai!” “Người khác, không có tư cách! Long Tuấn Hạo cậu, cũng không có tư cách" Trong giọng nói của Cao Phong hàm chứa sự tự tin vô cùng to lớn, đồng thời còn có cả sự bướng bỉnh sâu đậm không thuần phục được.

Giờ phút này anh đang đứng chắp tay sau lưng, tựa như thiên hạ này đều không được anh để vào trong mắt vậy.

Nghe xong những lời này, trong nháy mắt Long Tuấn Hạo trợn trừng hai mắt lên, một ngọn lửa giận không cách nào kiềm chế được đột nhiên bung ra khỏi lồng ngực, thiếu cháy lý trí của Long Tuấn Hạo.

Anh ta là cậu chủ lớn của Tập đoàn Thiên Long, là nhân vật dẫn quân trong thế hệ thứ hai của đám con cháu nhà già ở Thành phố Hà Nội.

Bất kỳ thế lục nào ở trong Thành phố Hà Nội nhìn thấy Long Tuấn Hạo anh ta cũng đều phải tôn kính gọi một tiếng cậu chủ Long.

Nếu như Long Tuấn Hạo anh ta muốn tìm bạn gái, vậy thì không biết sẽ có bao nhiêu người được gọi là nữ thần muốn chủ động leo lên giường của anh ta đầu.

Nhưng mà Long Tuấn Hạo lại vẫn cứ làm như không thấy, duy chỉ có đối với Kim Tuyết Mai là trước sau như một, mấy năm nay vẫn giữ được tình cảm đối với cô không đổi.

Lúc này Cao Phong lại nói Long Tuấn Hạo anh ta không có tư cách, điều này làm sao mà có thể khiến cho anh ta không kinh ngạc, làm sao mà có thể không tức giận? “Bằng việc tôi là người đứng đầu được toàn bộ Thành phố Hà Nội này công nhận, bằng hai năm trải nghiệm và rèn luyện, để sau đó từ một binh nhất leo lên được đến hàng tướng, bằng chiến công chói lại ở trên người tôi!”

Long Tuấn Hạo chỉ mấy vết sẹo dữ tợn và đáng sợ ở trên người mình, sau đó phẫn nộ hét lên với Cao Phong.

Cao Phong chậm rãi lắc đầu, hờ hững hư thường nói: “Nhưng mà, cậu không phải là đối thủ của tôi.” “Cậu!” Long Tuấn Hạo đột nhiên cắn rằng, sau đó bắp thịt trên toàn thân lại gồ lên, một lần nữa lao vọt tới phía

Cao Phong.

Đàn ông, có thể thua, nhưng không thể sợ.

Long Tuấn Hạo lúc này giống như đã phát điên, tung ra sức mạnh trước đây chưa từng có, đồng thời cũng đã kích thích giới hạn cuối cùng của bản thân đến trình độ cao nhất.

Thực lực của Long Tuấn Hạo trong thời khắc này đã tăng vọt lên, không chỉ gấp hai lần bình thường, mà còn mạnh mẽ hơn sức lực ở bất kỳ một thời điểm nào khác.

Một nắm đấm, một cú đá kia, tất cả đều mang theo tiếng gió thét gào không thôi.

Sắc mặt của Cao Phong vẫn không thay đổi, hai cánh tay mở rộng ra rồi lại hợp lại với nhau, đối chiến với Long Tuấn Hạo.

Nếu như có người ngoài nhìn thấy được một màn này, chắc chắn cũng sẽ bị rung động đến mức trổ mắt, nghẹn họng.

Khung cảnh chiến đấu trực diện của hai người lúc này vô cùng giống với cảnh tượng trong những bộ phim điện ảnh võ hiệp, nhìn qua chỉ thấy vô cùng ấn tượng và sống động.

Nắm đấm va chạm với chân đá, ngăn nắp đầu ra đấy, sức mạnh bụng nổ.

Vào giờ phút này, trong toàn bộ Thành phố Hà Nội, đã có người đi nghỉ ngơi, yên tâm mà ngủ, có người đang quay cuồng ở những quán Bar, câu lạc bộ, có người đang gây gổ ở trong nhà, cũng có người đang đi bàn những mối làm ăn lớn.

Thế gian chúng sinh, muôn hình vạn trạng chúng sinh. Nhưng người nào cũng sẽ không nghĩ tới, giờ khắc này ở trên đỉnh núi Bồng Thiên của Thành phố Hà Nội lại đang diễn ra một trận chiến đấu toàn lực khốc liệt.

Bên trong tầng Biệt thự cao nhất vốn dĩ vô cùng yên tĩnh lại đang không ngừng truyền ra từng đợt tiếng “Bịch, bich" am vang.

Chỉ là nghe những âm thanh kia thôi thì cũng có thể biết được, sức mạnh để tạo nên những tiếng vang đó mạnh mẽ đến mức dọa người như thế nào.

Hai bóng người, xoay tròn, không ngừng xê dịch ở trong sân, long tranh hổ đấu, ngang sức ngang tài, vô cùng náo nhiệt.

Hai bên đều không chịu lùi lại dù là nửa bước chân, dùng hết sức mạnh của toàn thân, tiến hành áp sát để đánh cận chiến.

Nắm đấm của Long Tuấn Hạo đập trúng vào vai trái của Cao Phong, mà nắm đấm của Cao Phong cũng ngang nhiên đánh trúng vào hốc mắt trái của Long Tuấn Hạo. "Bich bich bich bich!"

Long Tuấn Hạo bị một nắm đấm này đánh trúng đầu cho nên có chút ngẩn ra, đồng thời cũng bị sức mạnh to lớn bên trong cú đấm này đẩy lùi về phía sau mấy bước thêm một lần nữa.

Dùng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ sưng lên của hốc mắt bên trái của Long Tuấn Hạo, quanh vành mắt lại cũng đang hiện rõ dần ra một mảng màu tím bầm. "Hừ!” Long Tuấn Hạo không thèm để ý chút nào, ý chí chiến đấu trong mắt lại càng dâng cao, phun nước miếng sau đó quát lên: “Lại lần nữa!”

Sau khi tiếng nói rơi xuống, hai người lại lần nữa lao vào cuộc chiến ác liệt không dứt.

Quả đấm huy động ra lực lượng mạnh mẽ, cuốn theo gió gào, cơ bắp trên chân cứng rắn giống như sắt thép mà đả bật ra, hai người lại tiếp tục một trận chiến đấu anh tới tôi đi, qua lại như không có điểm dừng.

Long Tuấn Hạo không biết Cao Phong đã lấy ra hết toàn bộ thực lực hay là chưa, nhưng mà cậu ta thì chắc chắn là đã dùng hết thực lực rồi, sức mạnh của cậu ta hiện tại đã đạt đến mức trước nay chưa từng có. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Nhưng mà, bất kể là sức lực của Long Tuấn Hạo có mạnh đến bao nhiêu thì Cao Phong cũng vẫn luôn có thể ung dung mà đỡ được.

Cao Phong của lúc này đã cho Long Tuấn Hạo một loại cảm giác, một loại cảm giác giống như nhìn thấy một cái vực sâu không thấy đáy, sâu không lường được vậy. hốt.

Càng đánh, trong lòng của Long Tuấn Hạo càng hoảng

Ảnh mắt của Long Tuấn Hạo lóe lên trong nháy mắt, Cao Phong tung một bàn tay ra, vỗ trúng vào Long Tuấn Hạo, thêm một lần nữa đẩy anh ta lùi ra xa bảy, tám bước. “Lòng cậu rối loạn rồi." Vẻ mặt của Cao Phong lúc này vẫn tràn đầy dửng dưng, không hề có cả một chút dấu hiệu nào của việc thở dốc vì mất sức. “Tôi không phục, lại lần nữa!”

Long Tuấn Hạo nghiến chặt răng tạo thành những tiếng kẽo kẹt vang vọng, không chút do dự mà tiến lên thêm một lần nữa.

Trong vòng mười phút, Long Tuấn Hạo bị đẩy lui sáu lần, nhưng mà số lần không phục thì lại không đếm được, nhiều lần không chút do dự mà xông lên phía trước.

Còn Cao Phong lại thật giống như là đang cố ý làm như thế vậy. Anh đúng thật là có dự định sẽ dùng loại cách thức này để đánh bại Long Tuấn Hạo hoàn toàn, bại từ trong ra ngoài. “Con mẹ nó! Lần nữa!”

Từng tiếng quát khẽ nối tiếp vang lên từ trong miệng của Long Tuấn Hạo.

Thời điểm khi vừa mới bắt đầu, tiếng quát khẽ giống như vừa rồi của Long Tuấn Hạo sẽ vô cùng có khí thế, còn chứa đựng cả ý chí chiến đấu vô cùng, vô tận.

Nhưng mà theo từng lần lại từng lần bị Cao Phong đánh lui, một tiếng quát này của Long Tuấn Hạo cũng đã không còn giữ vững được nữa, âm thanh càng ngày càng nhỏ, khí thế càng ngày càng yếu.

Mà Cao Phong cuối cùng cũng có chút thở hổn hển, cho dù anh có mạnh hơn nữa thì suy cho cùng cũng vẫn chỉ là một con người bình thường.

Sự bền bỉ của Long Tuấn Hạo đã khiến cho trong lòng Cao Phong sinh ra tán thưởng. ít nhất là Long Tuấn Hạo này cũng mạnh hơn không dưới trăm lần so với cái tên Ngụy Minh Phi chỉ biết quần áo là lượt kia!

Mười lăm phút sau.

Long Tuấn Hạo sưng mặt sưng mũi, nhiều chỗ trên toàn thân cũng đã bị đập trúng, hiện lên vết xanh vết tím, nhưng mà anh ta vẫn như cũ trợn trừng hai mắt lên mà hộ: “Nữa, lại lần nữa. "

Nói xong lời này, hai con mắt hung dữ của Long Tuấn Hạo trợn trừng lên rồi bước tới chỗ Cao Phong.

Nhưng mà tốc độ lần này của Long Tuấn Hạo rất chậm, nhịp bước cũng có chút không vững, lảo đảo giống như một người đàn ông vạm vỡ uống say vậy, nghiêng ngả lại làc lư mà phóng người về phía Cao Phong.

Hơi thở của Cao Phong lúc này cũng cực kỳ không ổn định, đưa tay chặn ở trước ngực của Long Tuấn Hạo, hờ hững nói: “Cậu thua rồi!” “Tôi, tôi không thua..” Hai cái răng cửa của Long Tuấn Hạo đã bị đánh rụng, khi nói chuyện gió cũng sẽ không ngừng lọt vào, nhưng mà anh ta vẫn trợn trừng con người lên như cũ mà hồ hào.

Cao Phong khẽ lắc đầu, một giây kế tiếp anh bỗng nhiên lùi về phía sau hai bước, sau đó đột nhiên phóng lên như bảo săn mồi, chỉ trong chớp mắt, đùi phải đã đưa ra, đạp một cú đá trúng vào ngực của Long Tuấn Hạo.

Mượn lực từ cú đá này, thân thể của Cao Phong bay lên trời, xoay tròn một góc ba trăm sáu mươi độ ở trên không trung, sau đó vút qua không gian mà rơi xuống, ép chặt đùi phải, tung ra sức lực giống như Thái Sơn đè đầu mà lao về phía đỉnh đầu của Long Tuấn Hạo.

Dựa vào sức mạnh vô cùng lớn trong lần ra đòn này của Cao Phong, nếu như đánh trúng đỉnh đầu của Long Tuấn Hạo, anh ta chắc chắn sẽ hôn mê ngay tại chỗ.