Khi nhìn rõ người đối diện, Kim Vũ Kiên không nhịn được hét lên kinh hãi.
Kim Vũ Kiên không cao cũng không thấp, nhưng khi đứng với Cao Phong vẫn thấp hơn rất nhiều, gần như chỉ đến ngực của Cao Phong.
Lúc này cô ngửa đầu lên nhìn Cao Phong với vẻ mặt kinh ngạc, còn Cao Phong lại mang theo ý cười, cúi đầu nhìn Kim Vũ Kiên đứng đối diện. "Anh rể, sao anh lại tới nơi này?" Kim Vũ Kiên hỏi một câu. "Có lẽ, em nên đổi tên cách xưng hô." Cao Phong thở dài một tiếng, ánh mắt bình tĩnh nhìn Kim Vũ Kiên.
Kim Vũ Kiên nghe xong liền sửng sốt, có chút không hiểu nhìn Cao Phong. "Ngồi xuống rồi nói." Cao Phong chỉ vào cái ghế ở bên cạnh rồi nói. "Được!" Kim Vũ Kiên nhìn đồng hồ, gật đầu đồng ý. " Anh Cao, sao anh Cao lại co mặt ở đây?" Đúng lúc này, những nhân viên ở đây thấy Cao Phong, liền chạy đến cung kính hỏi han.
Quán cà phê Tâm Đảo này, là địa điểm Kim Vũ Kiên cùng Mộc Phong lần đầu hẹn hò, nhưng sau đó mới biết Lý Hạo Viễn không phải Mộc Phong.
Ngày đó, Cao Phong cũng thường xuyên đến nơi này, còn cùng Lý Hạo Viễn xảy ra xô xát.
Lúc đó, Trần Thiên cũng có mặt ở quán, thái độ cung kính của anh ta đối với Cao Phong, làm cho nhân viên không khỏi ghi nhớ dáng vẻ của Cao Phong. "Ừm, nếu không, giúp tôi tìm một chỗ ngồi yên tĩnh đi."
Cao Phong gật đầu. "Dạ, anh Cao, mời anh đi bên này" Nhân viên bán hàng làm sao có thể cự tuyệt được, vội vàng gật đầu đi trước dẫn đường.
Kim Vũ Kiên có chút không tình nguyện đi theo, nếu như anh Mộc Phong đến không tìm thấy cô thị làm sao?
Nhưng khi thấy ánh mắt kiên nghị của Cao Phong, Kim Vũ Kiên đưa mắt nhìn thoáng qua phía ngoài cửa, vẫn không nói thêm gì.
Hai người ngồi xuống ghế, không ai vội mở miệng. "Anh rể, tại sao anh lại bảo em phải đổi cách xưng hồ? Anh muốn em gọi anh là gì?" Một lát sau, vẫn là Kim Vũ Kiên đánh vỡ cục diện trầm mặc. "À... Hôm nay, vào ngay lúc này, em gọi anh là Mộc Phong đi" "Bởi vì sau hôm nay, cái tên này chỉ còn lại trong quá khứ." Cao Phong sau khi cân nhắc vẫn lựa chọn nói thẳng vào vấn đề.
Kim Vũ Kiên nghe xong liền kinh ngạc, sau đó nhìn Cao Phong nói: "Anh rể, anh đừng lôi chuyện này ra mà trêu đùa em, em không chịu nổi đâu." 'Anh thực sự là Mộc Phong, chính Mộc Phong đã đầu tư hàng trăm triệu vào phòng phát sóng trực tiếp của em." Cao Phong nói xong cầm một tách cà phê đưa lên miệng uống.
Kim Vũ Kiên trầm mặc, bình tĩnh nhìn Cao Phong, không nói một lời nào.
Nửa phút trôi qua, Kim vũ Kiên nhẹ giọng nói: "Anh rể, anh nhất định nhận mình là Mộc Ca đúng không? Bởi vì anh ấy không muốn gặp em, nên anh mới thay thế anh ấy đến đây, chính là vì muốn e chết tâm, đúng không?" "Thực ra các anh không nhất thiết phải làm như vậy, chỉ cần nói với em một tiếng, em tuyệt đối sẽ không dây dưa nữa." Giọng nói Kim Vũ Kiên khẽ run. "Tài khoản đó là của anh." Cao Phong mở di động ra đưa tới trước mặt Kim Vũ Kiên. "Đây là hồ sơ ghi chép lại của anh. Nó được gắn với thẻ của anh, và chủ nhân của thẻ ngân hàng này, cũng mang họ Cao! Còn cái này." Cao Phong vừa quẹt thẻ điện thoại vừa nói với kim Vũ Kiền. "Không đúng, tên của tấm thẻ là Cao Kình Thiên, không phải Cao Phong" Kim Vũ Kiên ngơ ngác nhớ lại hết mọi chuyện, phát hiện điều gì đó không thích hợp. "Đó là tên cũ của anh, ba năm trước Cao Kình Thiên đã chết, hiện giờ anh là Cao Phong." Cao Phong thản nhiên giải thích. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Đôi mắt Kim Vũ Kiên mở to, trong lòng không khỏi hoảng hốt. "Không có khả năng! Điều này không có khả năng! Anh là anh rể của em, như thế nào lại chính là anh Mộc Phong, như thế nào lại chính là... " Ánh mắt Kim Vũ Kiên hiện lên vẻ không thể tin được. "hai chữ Mộc Phong, đặt ở cùng nhau chính là Phong, em còn không biết sao?" Cao Phong thở dài một tiếng, đan hai tay vào nhau.
Mắt Kim Vũ Kiên Mở lớn, Mộc Phong, Mộc Phong,
Phong! "Anh..." Kim Vũ Kiên á khẩu, không nói được lời gì, cô ấy không muốn tiếp nhận chuyện này, nhưng nó lại xảy ra ngay trước mắt
Cho đến bây giờ cô ấy cũng chưa từng nghĩ tới việc dùng Mộc Phong để làm mồi nhử đánh lạc hướng chú ý của Cao Phong đối với Mộc Phong, hai người thế nhưng lại chính là một người.
Kim Vũ Kiên vốn nghĩ rằng, trong cuộc đời cô có thể có vô số mối lương duyên với hai người đàn ông này. Nhưng bây giờ mới phát hiện ra, cả hai người bọn họ đều là một
Mộc Phong! Mộc phong chính là Cao Phong!
Mộc Phong vì sao mấy lần đều ra tay giúp đỡ chính mình, vì điều gì mà vạch trần bộ mặt thật của Lý Hạo Viễn
Chuyện này cô nên nhận ra từ sớm mới phải!
Chẳng qua là người trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, chưa từng nghĩ đến chuyện này!
Kim Vũ Kiên cảm thấy mình thật là ngốc, ngay cả chuyện này cũng không hiểu được.
Mà hơn thế chính là sự đau lòng, đau đến không thể hô hấp được, đau đến khó lòng kiềm chế.
Chính bản thân cô ấy cứ nghĩ rằng có thể dùng tấm chân tình của Mộ phong để quên đi Cao Phong.
Hiện tại xem ra, cô ấy thật sự ngu ngốc, đi một vòng luẩn quẩn vẫn không thoát khỏi sự ràng buộc của Cao Phong... Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Nước mắt khống chế không được cứ thế rơi xuống.
Cao Phong không hề nói ra những lời an ủi, có một số vết thương, phải dùng biện pháp tàn nhẫn đến mức hét lên vì đau đớn mới có thể nhanh khỏi được. "Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Anh không nên có nhiều tiền như vậy!" Kim Vũ Kiên lau nước mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào Cao Phong hỏi.
Cao Phong nhìn đôi mắt đẹp như hoa lê gặp mưa, hốc mắt đỏ hồng của cô ấy, trong tâm hiện lên một tia không đành lòng. "Thật ra, Mấy trăm triệu đối với anh mà nói không đáng bao nhiêu." Cao Phong thản nhiên nói. "Anh rốt cuộc, rốt cuộc thân phận thật sự của anh là gì? Em muốn nghe anh nói thật lòng!" "Ít nhất em phải biết được rằng, chị của em đã kết hôn với đúng người!" Kim Vũ Kiên bình tĩnh nói với Cao Phong. "Liễu Tông Trạch chính là con của Liễu Hưng Bình tôn kính với anh, Đường Mộng Thanh đối với anh khách khí, công ty bảo vệ Cường Thịnh coi trọng anh như một vị thần 11 "Những người bọn họ, ai cũng đều là những người có máu mặt trong thành phố Hà Nội! Chị gái em lấy anh, cũng sẽ không chịu thiệt thòi." Sắc mặt Cao Phong lạnh nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vẻ mặt Kim Vũ Kiên chấn động, miệng giật giật, giọng nói đầy tính khẳng định: "Anh là con trai nhà họ Cao! Anh, chính là cậu chủ quyền quý của nhà họ Cao, đúng hay không?" Trừ việc đó ra, Kim Vũ Kiên không thể tưởng tượng ra khả năng nào khác, không thể tưởng tượng được Cao
Phong lại có thể lực lớn mạnh như vậy.
Cao Phong không trả lời, không gật đầu cũng không phản bác, chỉ quay đầu sang một bên yên lặng uống cà phê. "Em hiểu rồi!" Kim Vũ Kiên thở dài một tiếng, cúi đầu. "Em không biết tại sao anh lại phải che dấu thân phận của mình, nhưng em sẽ giúp anh giữ kín bí mật này" "Cao Phong, anh Mộc Phong, cậu chủ quyền thế nhà họ Cao... Ha ha, em thật là khờ"
Kim Vũ Kiên cười tự giễu, sao đó cầm lấy túi xách, chậm rãi đứng lên, đi ra phía ngoài cửa.
Cao Phong nhìn thoáng qua bóng dáng của Kim Vũ Kiên, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Kim Vũ Kiên bước rất chậm, khi vừa vươn tay nắm lấy tay cửa, liền chợt ngoảnh đầu lại. "Cao Phong! Em hận anh! Anh không biết em rất hận anh sao?" "Em hận anh làm em rung động, lại làm cho em thất vọng, em hận anh cứ mãi đi lòng vòng trong thế giới của em, em hận anh đã dệt lên một câu chuyện đẹp đẽ như cổ tích, cuối cùng lại nói với em mọi chuyện chỉ như bong bóng!" "Em hận anh, em hận anh...
Kim Vũ Kiên nước mắt tràn ra, xoay người chạy khỏi quán.