Khi nghe Cao Phong nói câu này xong, Kim Tuyết Mai chợt bật khóc nức nở.
Trăng sáng đã ló rạng sau những ngày bị mây đen che phủ, quả là thành tâm thì sẽ được đền đáp!
Bao nhiêu cố gắng nỗ lực, rốt cuộc cũng đổi lấy được kết quả này.
Cuối cùng cũng đợi được tới lúc Cao Phong tỉnh lại. Mấy người phía Hứa Viễn Nam ngây ngốc hết cả, cái này, cái này...
Không phải là tên này bị đần độn hay sao? "Ram!"
Không đợi Hứa Viễn Nam nghĩ ngợi nhiều, Cao Phong đã đá thẳng một cước vào đầu Hứa Viễn Nam.
Trong nháy mắt, Hứa Viễn Nam đã ngã sấp xuống đất. Cao Phong không chút do dự bước tới, đá liên tiếp vào đầu Hứa Viễn Nam một cách thô bạo. Anh đang sử dụng chính cách thức mà Hứa Viễn Nam đã đối xử với anh trước đây, và sẽ còn trả lại nó gấp trăm gấp mười lần như thế.
Tất cả những sự nhục nhã đã phải chịu, anh nhất định sẽ trả lại gấp bội lần! "Đừng đánh nữa, tôi sai rồi, tôi sẽ không bao giờ... Tim cậu gây phiền toái nữa!"
Cao Phong vẫn liên tục đá, Hứa Viễn Nam ôm đầu, không ngừng rối rít cầu xin tha thứ.
Thế nhưng Cao Phong dường như không nghe thấy gì cả.
Gương mặt anh không có chút cảm xúc nào, cơ thể vẫn tỏa ra sự lạnh lùng đến thấu xương. Anh như một chiếc máy cứ lặp lại hành động đá mạnh về phía trước.
Dáng vẻ lúc này của Cao Phong không chỉ khiến đảm người Chu Hồng Trung kinh hãi, mà cả Kim Tuyết Mai cũng phải chấn động.
Hơn nữa, so với những người khác, Kim Tuyết Mai có thể cảm nhận được rõ ràng nhất.
Cao Phong đã tỉnh lại là sự thật, nhưng so với trước kia dường như anh đã có sự thay đổi rất lớn...
Nếu có một từ để hình dung về Cao Phong lúc này thì đó chính là “Ác nghiệt".
Cao Phong như đã biến thành một người khác, tính tình thay đổi hoàn toàn
Anh trở nên tàn nhẫn vô tình khiến cho người ta cảm thấy kinh sợ.
Anh ra tay cực kỳ hung ác, mỗi cú đá của anh đều nhắm trúng chỗ hiểm của Hứa Viễn Nam.
Sau khi bị đá liên tiếp hơn chục cú, đầu của Hứa Viễn Nam đã bê bết máu, lỗ mũi và miệng máu không ngừng chảy.
Do ông ta đã dùng tay để bảo vệ các vị trí chết người như là thái dương và não của mình.
Nếu không, ông ta có thể đã bị Cao Phong đá chết ngay tại chỗ. "Tôi sai rồi, đừng đánh, đừng đánh nữa... Hứa Viễn Nam không ngừng van xin tha thứ.
Ông ta nằm trên mặt đất gào thét, nước mắt cùng với nước mũi và máu trộn vào nhau, vô cùng đau khổ. "Hừ!"
Cao Phong hơi cúi xuống, dùng một cánh tay túm lấy cổ Hứa Viễn Nam.
Cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay anh nổi lên, mang theo sức lực mạnh mẽ nâng toàn bộ cơ thể mập mạp của Hứa Viễn Nam lên.
Mà thoạt nhìn, Cao Phong dường như không tốn chút sức nào, ánh mắt anh vẫn lạnh lẽo như băng. "Choang! Loảng xoảng!"
Cao Phong lại đập thêm một chai rượu nữa, anh dùng đầu bén nhọn của mảnh thủy tinh chĩa vào ngực Hứa Viễn Nam. "Tôi bảo ông chết thì ông nhất định phải chết."
Giọng điệu của Cao Phong vô cùng tàn nhẫn, anh xoay cổ tay, hung hăng đâm thẳng mảnh thủy tinh nhọn hoắt vào ngực Hứa Viễn Nam. “Đừng mà! Đừng mà!” Hứa Viễn Nam sợ đến nỗi kêu khóc không ngừng.
Tuy nhiên Cao Phong hoàn toàn không để ý đến ông ta, mảnh thủy tinh sắc nhọn lập tức đâm vào cơ thể Hứa Viễn Nam.
Áo sơ mi trắng bị xuyên thủng, sau đó là đến da thịt.
Hứa Viễn Nam lại một lần nữa gào lên, không khác gì tiếng tru của lợn.
Bị mảnh thủy tinh đâm lên người là cảm giác đau đớn đến thế nào?
Đây còn là kiểu bị đâm một cách tàn bạo, đầu thủy tinh nhọn hoắt cứ thế ghim sâu vào da thịt.
Hứa Viễn Nam rốt cuộc cũng hiểu cảm giác này đau đớn tới mức độ nào.
Cao Phong vẫn vô cảm thu lại mảnh chai vỡ, sau đó lại giơ lên, đâm về phía Hứa Viễn Nam một lần nữa.
Lạnh lùng và tàn nhẫn giống như một cỗ máy giết người không có chút cảm xúc nào, chỉ muốn lấy đi mạng sống của Hứa Viễn Nam.
Lần này, miếng chai vỡ trong tay Cao Phong đã nhắm vào cổ của Hứa Viễn Nam.
Cổ được bao phủ bởi các mô mềm, động mạch chủ, thực quản và khí quản, ở đây chỗ nào cũng là điểm trí mạng.
Nếu như lần này đâm vào, có thần tiên bay tới cũng không cứu được Hứa Viễn Nam. "Cao Phong!"
Kim Tuyết Mai cuối cùng cũng phản ứng kịp, cô vội vã kêu lên.
Động tác của Cao Phong dừng lại, mảnh thủy tinh sắc nhọn chỉ cách cổ Hứa Viễn Nam vài cen ti mét. "Cao Phong, đừng quá kích động, có một số việc không thể làm vậy được...
Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng khuyên nhủ Cao Phong.
Dù sao thì đối với tình hình hiện tại của bọn họ, Hứa Viễn Nam nhất định không thể chết trong tay Cao Phong được.
Cao Phong bình tĩnh nhìn Hứa Viên Nam vài giây, ảnh mắt anh lạnh đến nỗi Hứa Viễn Nam không dám nhìn thẳng vào anh. "Xoảng!"
Cao Phong thả tay ra, miếng thủy tinh rơi xuống vỡ tan thành từng mảnh nhỏ. "Tạm thời tôi sẽ không giết ông. Chỉ là bởi tôi không muốn máu của ông làm vấy bẩn đôi mắt cô gái của tôi." "Vì vậy, ông nên cảm thấy may mắn, may mắn vì được sống lâu thêm một chút thời gian." "Tôi là Cao Phong, nếu ông không phục thì có thể đến tìm gặp tôi bất cứ lúc nào." "Nhưng nhớ cho kỹ, nếu lần sau khiêu khích tôi, tôi sẽ giết chết ông ngay lập tức!"
Hứa Viễn Nam vội vã xua tay nói: "Tôi không dám, không dám...
Cao Phong nói xong, anh đưa mắt nhìn Kim Tuyết Mai. Kim Tuyết Mai hiểu ý, nhanh chóng theo bước chân của Cao Phong đi ra ngoài.
Hai tên vệ sĩ và Chu Hồng Trung, đừng nói đến việc ngăn cản Cao Phong lại, bọn họ từng người một đều đang nằm im trên mặt đất giả chết cả rồi. "Cao Phong, Cao Phong...
Sau khi ra ngoài, Kim Tuyết Mai nóng lòng muốn lao ngay vào vòng tay của Cao Phong, nhưng khi nhìn thấy mọi người xung quanh cô đành kìm chế lại.
Cao Phong không nói thêm gì, anh nằm lấy lòng bàn tay của Kim Tuyết Mai, lập tức kéo cô rời khỏi khách sạn. Quần áo trên người anh rách nát, trên đó còn dính vài vệt máu, vết máu trên trán cũng chưa khô, trông vô cùng đáng sợ.
Nhưng Cao Phong không quan tâm đến những ánh mắt của mọi người xung quanh nữa.
Cao Phong trước kia đã dốc hết sức lực vì những người mà anh quan tâm.
Nhưng từ giờ phút này trở đi, Cao Phong sẽ chỉ sống vì những người đã quan tâm lo lắng cho anh.
Còn đối với ánh mắt và suy nghĩ của người khác, có liên quan gì đến anh chứ? "Cao Phong, chúng ta đi rửa sạch mặt mũi trước đi." Kim Tuyết Mai kéo Cao Phong đi đến một nhà vệ sinh công cộng cách đó không xa. "Em chờ anh ở đây, anh đi mua bao thuốc.
Khóe miệng Cao Phong hơi cong lên, anh sờ sờ mái tóc của Kim Tuyết Mai.
Kim Tuyết Mai đột nhiên cảm thấy rằng Cao Phong đã thực sự thay đổi rồi...
Sự thay đổi này khiến cho anh có chút xa lạ, dường như có thứ gì đó sâu thẳm bên trong Cao Phong đã hoàn toàn thức tỉnh, tạo cho người ta một cảm giác rất lạnh lẽo. Mặc dù khi đối mặt với Kim Tuyết Mai, Cao Phong đã cố gắng hết sức để áp chế sự lạnh lùng đó lại, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được. "Anh đã không hút thuốc vài tháng nay rồi."
Kim Tuyết Mai hồi phục lại tinh thần, cô lo lắng nhìn Cao Phong. "Ừm, bỗng nhiên anh muốn hút thuốc, chờ anh nhé." Cao Phong mỉm cười, sau đó xoay người rời khỏi nhà vệ sinh công cộng.