*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Cái gì, cha mẹ nói cái gì? Ba vừa mới nói cái gì, có thể cái gì?" Kim Tuyết Kiên từ từ ngừng khóc, cảm thấy có gì đẩy không đúng.
Kiều Thu Vân có chút do dự, sau đó nói: "Tuyết Mai và Cao Phong, có lẽ... chưa chết, bọn họ bị người khác bắt đi." "Bị bắt đi?” Kim Tuyết Kiên hét lên một cách kinh ngạc. "Nhỏ tiếng thôi, tuyệt đối không được nói chuyện này ra ngoài, nếu không, không ai trong chúng ta thoát chết được đâu." “Cao Phong và chị con bị người khác theo dõi.” Kim
Ngọc Hải vội vàng nhắc nhở.
Kim Tuyết Kiên gật đầu lia lịa, lập tức chạy tới chỗ hai người, nhỏ giọng hỏi.
Kiều Thu Vân cũng không còn rối rắm nữa, kể lại chuyện đã xảy ra tối hôm đó cho Kim Tuyết Kiên nghe. Đồng thời một lần nhấn mạnh rằng, nhất định không được hé miệng nói nửa chữ, nếu không sẽ chết người.
Bọn họ không chỉ mất mạng, mà còn sẽ gây thêm phiên phức cho hai người Kim Tuyết Mai. Kim Tuyết Kiên tự nhiên ghi nhớ những lời này trong lòng, tuyệt đối sẽ không nói với bất kỳ ai.
Dù sao, chuyện này có liên quan đến an nguy của của Cao Phong và Kim Tuyết Mai. “Vậy thì bây giờ chị và anh đang ở đâu?" Kim Tuyết Kiên thấp giọng hỏi. “Cha không biết, vẫn không liên hệ được." Kim Ngọc Hải lắc đầu, sắc mặt cực kỳ tiều tụy. hốc hác. "Dù sao thì nhất định chị con sẽ không có chuyện gì, mẹ chỉ hy vọng con bé trở về, bớt tiếp xúc với cậu chủ lớn nhà họ Cao." Kiều Thu Vân bĩu môi. “Cậu chủ lớn nhà họ Cao?" Kim Tuyết Kiên sửng sốt khi nghe những lời đó.
Kiều Thu Vân nhắc đến cậu chủ lớn nhà họ Cao, là ý chỉ
Cao Phong sao?
Trước khi Kim Tuyết Kiên rời thành phố Hà Nội, đã biết Cao Phong là Mộc Phong rồi.
Hơn nữa còn biết được chuyện Cao Phong là Cao Kinh Thiên là con cháu của nhà họ Cao.
Vì vậy, cô đang nghĩ, chẳng lẽ bây giờ Kiều Thu Vân đã biết chuyện này rồi sao? "A đúng rồi, ông chủ của bất động sản Phong Mai, hội trưởng của thương hội Đông Phi Cao Đông, là cậu chủ lớn của nhà họ Cao!" "Người đó thật sự là con cháu của nhà họ Cao ở Đà Nẵng, nói không chừng ba mươi tỷ tiền sính lễ ban đầu là do anh ta mang đến." "Ai da, Kim Ngọc, con không biết, cậu Đông đó bây giờ là một nhân vật rất nổi tiếng ở thành phố Hà Nội, ai gặp cậu ta cũng phải gọi một tiếng cậu chủ Đông đó?"
Nói đến Cao Đông, trong mắt Kim Thu Vân hiện lên vẻ hưng phấn, dường như thấy đống tiền là sáng cả rực cả hai måt.
Cao Đông đã được bà chọn là con rể tốt nhất trong lòng bà!
Có tiền có địa vị, có gia thế, còn có năng lực nữa, nhiều mảnh khỏe và đủ mạnh để trực tiếp thu phục cả thành phố Hà Nội.
So với tên vô dụng Cao Phong không biết còn mạnh hơn gấp mấy lần. "Mẹ, mẹ có ngốc không vậy? Dù anh ta có tốt đến đâu, nhất định không bằng anh rể của con!" Kim Tuyết Kiên sửng sốt một hồi, sau đó hừ lạnh nói. "Mẹ nói cho con biết, con nói như vậy, mẹ thật sự không đồng ý. "Chủ của con bây giờ đang rất thân với cậu Đông, nếu con còn không nịnh hót với chủ, nhờ chủ nói vài câu tốt đẹp trước mặt cậu Đông, thì biệt thự bây giờ chúng ta đều đã bị tịch thu hết rồi, có biết không hả?"
Một tay Kiều Thu Vân chống nạnh măng chửi, tay kia chỉ thắng mặt Kim Tuyết Kiên. Kim Tuyết Kiên lười tranh luận với Kiều Thu Vân, cô càng ngày càng nhận ra bây giờ Kiều Thu Vân ăn nói ngang ngược, bất chấp lý lẽ đến mức nào. “Con đi đây. Kim Tuyết Kiên lười giải thích, quay đầu bước ra ngoài. “Sao con lại đi?” Kiều Thu Vân giật mình. “Tìm người con nên tìm. Kim Tuyết Kiên đáp lại nhưng không hề quay đầu. “Con tìm ở đâu? Có tìm được không?" Kiều Thu Vân có chút bối rối hỏi. "Một ngày không tìm được thì tìm một tháng, nếu một tháng cũng không tìm được, thì tìm một năm!" "Nếu tìm ở một thành phố không thấy, thì tìm mười thành phố. "Con sẽ luôn tìm kiếm. Tiếng của Kim Tuyết Kiên càng ngày càng nhỏ dần, bóng dáng của cô cũng không thấy nữa.
Khu quy hoạch Thành Bắc.
Một nhà thép màu, cách công trường một đoạn, năm trở trọi giữa một bãi đất trống.
Ngoài cửa, vài vệ sĩ mặc áo đen đứng canh giữ, không rời đi nửa bước.
Một chiếc MercedesBenz chậm rãi đi đến trước cửa, vài vệ sĩ áo đen lập tức chạy ra mở cửa.
Cổ Minh Tuân xuống xe, trên người mặc một bộ đồ nghiên cứu sinh, trông rất có khí chất.
Sắc mặt của anh rất hồng hào, nhìn bộ dạng của anh như thế này, chắc là sống khá tốt trong khoảng thời gian này. “Hôm nay anh không mang đồ ăn vào phải không?” Cổ Minh Tuân hơi nghiêng đầu lại hỏi mấy tên vệ sĩ. “Thưa ngài Trí, làm theo lệnh của ngài, không mang vào a. Một vệ sĩ áo đen vội vàng đáp. “Hừ, không đưa, một ngày không ăn cơm cũng không chết được đâu.” Cổ Minh Tuân khẽ cười, lập tức chuẩn bị đi về phía trước. “Có rất nhiều công nhân muốn đến giao đồ ăn, nhưng chúng tôi đã bị đuổi đi. Người vệ sĩ áo đen lại lên tiếng.
Cổ Minh Tuân đi về phía trước, hừ lạnh một tiếng: "Một đảm ngu ngốc, tôi đã cho người dẫn anh ta đến làm công nhân rồi, còn muốn cái gì nữa?" "Hơn nữa, nếu bây giờ bọn họ không đồng ý, có thể đuổi họ đi bất cứ lúc nào được rồi." "Cậu chủ Đông đã chiếm được vị trí vững chắc ở thành phố Hà Nội. Khu quy hoạch Thành Bắc này cũng không quan trọng lắm."
Nói xong, Cổ Minh Tuân đi thắng đến phòng thép màu, lập tức có người mở cửa cho anh ta. Môi trường bên trong rất ẩm ướt và có mùi ẩm mốc bốc lên.
Trang trí bên trong cũng rất đơn giản, ngoại trừ giường ngủ ra, trên tường chỉ có một chiếc đồng hồ treo tường.
Ngoài những cái này ra thì không còn gì nữa.
Trên chiếc giường đó, có một ông già đang ngồi, trong tay đang cầm cuốn sách chăm chủ đọc.
Cổ Minh Tuân hơi nhíu mày, giơ tay phẩy phẩy trước mũi, rồi mới bước vào.
Dưới của ánh đèn mờ ảo, một ông già khoảng sáu mươi tuổi đang ngồi lặng lẽ bên giường.
Ông ta có bộ râu xồm xoàm, khuôn mặt hốc hác, trông vô cùng thiếu sinh khí.
Duy chỉ có đôi mắt là sáng rực. Ông già này chính là Lâm Vạn Quân.
Chỉ vỏn vẹn vài tháng sau, mà một tổng giám đốc Lâm đã từng rất hãng hải lại trở thành một Lâm Vạn Quân nhìn như một ông già năm sáu mươi tuổi...
Nhìn bộ dạng như thế này có khi lại còn già hơn sáu mươi tuổi.
Cổ Minh Tuân đến, cũng không khơi dậy một chút hứng thủ nào từ Lâm Vạn Quân, ông ấy vẫn cứ lặng lẽ đọc sách. "Ha ha."
Cổ Minh Tuân cười một cách chế nhạo rồi ném một túi bánh mì khô lên.
Lâm Vạn Quân vẫn y như cũ không hề ngẩng đầu lên, chỉ vươn tay mở bánh mì, rồi lấy một miếng cho vào miệng nhai.
Bánh mì rất khô và khó nuốt.
Lâm Vạn Quân khẽ dừng lại, sau đó lại vẫn cau mày cố gắng nuốt xuống. "Lâm Vạn Quân, ông thật là chỉ khí, không chịu ăn cơm! Để ong chết đói là không được đâu?"
Cổ Minh Tuân khoanh tay trước mặt nhìn Cổ Minh Tuân cười lạnh một tiếng. "Tại sao tôi không ăn? Tôi còn phải tận mắt nhìn thấy các người lãnh đủ hậu quả đáng nhận được nữa cơ" "Vậy nên cậu yên tâm đi, trước khi điều đó xảy ra, tôi sẽ không chết đầu."