Rể Quý Rể Hiền

Chương 688: Liên lạc với chủ Quần



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



**********

"Vừa đi rồi, ây ya! Tìm bọn họ làm gì vậy?" Có một người thở dài, “Tôi vừa nghe hàng xóm bên cạnh nói, lúc trước bọn nhìn thấy Trương Đại Hải ở cổng thôn, anh ta còn đích thân dẫn bọn họ tới tới thân của chúng ta mà." “Tôi nghe bọn họ miêu tả thì đó không phải là Cao Phong và Kim Tuyết Mai sao? Không ngờ Cao Phong lại quen biết với Trương Đại Hải." Trung Niên mở mắt to ra nhìn.

Đám đông quay ra nhìn nhau rồi cùng lắc đầu cười khổ “Đâu chỉ quen biết đâu, Trương Đại Hải gặp Cao Phong còn gọi anh ta là ông nội đấy!" “Nếu không phải tôi tận mắt nhìn thấy thì tôi cũng không dám tin đầu.

Nghe thấy vậy thì Trung Niên mở to mắt ra nhìn, cả người như bị trúng điện. “Cao Phong là một nhân vật lớn đấy. Chúng ta mù hết cả rồi." “Nếu biết sớm thì chúng ta cứ từ từ đã. Ây, bây giờ thì hay rồi.

Trung Niên phản ứng lại được thì vội vàng nói: “Mau đuổi theo thôi.” Nhưng đám đông không ai động đậy, đi đâu để đuổi theo đây?

Kể cả có đuổi kịp thì cũng đã đắc tội với người ta rồi. “Mọi người biết không, Cao Phong có thể khiến Trương Đại Hải đối xử một cách cung kính như thế thì thân phận của anh ta nhất định không đơn giản "Nếu Cao Phong quen biết nhà đầu tư lớn nào đó rồi đến khai thác khu đất của chúng ta thì chúng ta giàu to đấy! Kiểm mấy chục tỷ trong một đêm đấy!” "Mọi người cần tiền hay cần thể diện hơn vậy?” Trung Niên trừng mắt và hỏi.

Nghe thấy Trung Niên nói thế thì mọi người đều suy nghĩ nghiêm túc, ai nấy đều gật đầu.

Cần tiền hay cần thể diện? Đương nhiên là cần tiền rồi! Không có tiền thì lấy đâu ra thể diện? “Nhưng chúng ta đã đắc tội với Cao Phong rồi, phải làm thế nào đây?” Một người hỏi. “Anh, anh hay nghĩ ra cách nhất, anh nói xem chuyện này phải giải quyết như thế nào đây?"

Trung Niên không nói gì mà lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi điện cho Kim Tuyết Mai.

Nhưng gọi mấy lần rồi mà bên kia vẫn tắt máy.

Trung Niên im lặng một lát rồi nói: “Nghĩ cách liên lạc với Kiều Thu Vân, chắc là Kim Tuyết Mai không để ý đến chúng ta rồi.”

Ở trên xe,

Kim Tuyết Mai từ lúc lên xe đến giờ vẫn im lặng, cô cảm thấy rất khó chịu trong lòng.

Cô khó chịu vì sự lạnh lùng của đảm họ hàng kia và còn vì áy náy với Cao Phong.

Lúc đầu cô định dẫn Cao Phong đến chỗ của mấy người họ hàng nhưng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thể này, cô cảm thấy rất có lỗi với anh.

Cao Phong cúi đầu nghỉ ngơi một lát rồi anh cất điện thoại đi và kéo Kim Tuyết Mai vào trong lòng. “Em đừng nghĩ nhiều, xã hội bây giờ đều như vậy thôi.

Cao Phong nhẹ nhàng nói một câu

Kim Tuyết Mai khẽ thở dài rồi gật đầu. “Cậu Phong, bây giờ chúng ta đi đâu đây?" Trương Đại Hải ngồi phía trước lên tiếng hỏi. “Đến tiểu khu Hải Tân đi. Cao Phong suy nghĩ một lát rồi Vừa rồi anh liên hệ với Vũ Hoàng Lê để anh ta sắp xếp trả lời. cho anh một chỗ ở thì chỗ đó nằm ở tiểu khu Hải Tân.

Đảng ra Vũ Hoàng Lê còn định sắp xếp cho anh một nơi tốt hơn nữa nhưng anh đã từ chối, anh vẫn thấy khiêm tốn, không khoa trương thì hơn.

Tình hình hiện tại cũng không cho phép anh được khoa trường.

Trương Đại Hải cảm thấy hơi kinh ngạc trong lòng, khu

Hải Tân đó mặc dù không nằm trong trung tâm thành phố nhưng cũng nằm ở vùng phụ cận rồi. ít nhất thì những khu nhà mới phát triển ở ngoại thành không thể bì được.

Nhưng Trương Đại Hải cũng không dám hỏi nhiều, anh ta lái xe thẳng đến khu Hải Tân. Về phía Kim Tuyết Mai, bây giờ cô chẳng còn trông mong gì vào mấy người họ hàng đó nữa, mọi chuyện cô hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của Cao Phong.

Khu Tân Hải cũng nằm gần khu trung tâm thành phố. Nói đúng ra thì khu này là thuộc khu ngoại ô nhưng lại thuộc phạm vi bên trong thành phố.

Quang trọng nhất là khu này có phong cảnh đẹp, không chịu sự ô nhiễm của thành phố.

Những người đi làm công đều chen chúc vào trong thành phố để ở, để kiếm cho mình một chỗ trong đó.

Nhưng những người thực sự có tiền thì đều muốn ra ngoài sống để tránh xa sự ồn ào và ô nhiễm của thành phố.

Vậy nên mặc dù tiểu khu Tân Hải này có vị trí không quá đắc địa nhưng những người sống ở đây đều không phải hạng tầm thường.

Cho dù không phải là người cực kỳ lầm tiền nhiều của thì cũng là những người có ít gia Khu này cũng được thiết kế rất đẹp, tạo hình phòng ốc vô cùng tinh tế và trang nhã, khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy thoải mái.

Lúc Cao Phong và Kim Tuyết Mai tới thì đã có người đang chờ sẵn để đưa cho anh một chùm chìa khóa và đích thân anh đi xem nhà trước.

Mấy người Trương Đại Hải dĩ nhiên làm nhiệm vụ vận chuyển đồ đạc, chuyển hết đồ của Cao Phong và Kim Tuyết Mai vào trong nhà mới.

Sau khi chuyển xong đồ đạc, mấy người Trương Đại Hải không dám làm phiền thế giới hai người của Cao Phong nên lập tức chào hỏi rồi đi về. “Anh Phong, chỗ này là giám đốc Lê bảo tôi giao lại cho

Người phụ trách giao chìa khóa cho Cao Phong đưa cho anh một tập hồ sơ rồi cũng chào ra về. “Cảm ơn anh nhé!"

Cao Phong gật đầu nhẹ, anh mở ra xem thì bên trong có chứng minh thư của hai người.

Căn nhà này nằm ở tầng ba, vị trí không quá cao cũng không quá thấp.

Căn nhà này rộng khoảng 120m2, lúc trước đã được trang trí xong xuôi rồi.

Các loại tiện nghi trong nhà đều có sẵn, đồ dùng cũng đã đầy

Cao Phong và Kim Tuyết Mai hoàn toàn không phải mua sắm thêm thứ gì nữa, hai người chuyển vào là có thể ở được luôn. "Wa!"

Nhìn thấy căn nhà trước mặt, hai mắt Kim Tuyết Mai sáng lên lấp lánh, cô tự nhiên cũng trở nên vui vẻ hơn. Sự bực bội mà những người họ hàng kia đem lại cho cô đã tan biến trong phút chốc. Sống ba tháng trong một căn nhà tồi tàn rồi lại được chuyển ngay đến đây, cảm giác thật vô cùng khác biệt. “Anh Phong, chúng ta có phòng bếp riêng rồi này, wa, có máy khử mùi cả bộ lọc nữa này." “Anh nhìn phòng vệ sinh này! Rộng quá, có cả máy giặt nữa!"

Kim Tuyết Mai vui vẻ như một con bướm nhỏ, đi qua đi lại khắp ngôi nhà.

Cao Phong thấy Kim Tuyết Mai vui vẻ như thế thì trong lòng cũng cảm thấy được an ủi.

Kim Tuyết Mai đã phải chịu khổ sở suốt mấy tháng trời, cuối cùng cuộc sống của cô cũng trở nên tốt đẹp hơn một chút.

Mọi chuyện cũng coi như khổ tận cam lại rồi.

Mặc dù mọi chuyện mới chỉ là bắt đầu như Kim Tuyết Mai đã cảm thấy rất hài lòng rồi. “So với khu dân cư cao cấp Bồng Thiên thì em thấy thế nào?” Cao Phong xoa xoa mũi, mỉm cười rồi hỏi cô.

Kim Tuyết Mai đơ ra một lúc rồi nhìn Cao Phong bằng một ánh mắt khó hiểu, hình như cô đang trách anh làm cô mất hứng. “Em thấy chỗ nào có anh thì chỗ đó tốt

Kim Tuyết Mai vừa sở chữ thập thêu trên tường vừa nghiêm túc trả lời Cao Phong.

Cao Phong lắc đầu cười nhạt, anh thấy được vẻ thất vọng và nhung nhớ trong ánh mắt của cô.

Không chỉ có cô mà chính anh cũng cảm thấy nhớ.

Dù sao anh cũng sống ở đó ba năm rồi, có bao nhiêu người và chuyện thật khó quên đã xảy ra. “Chúng ta sẽ về lại đó thôi, anh hứa đẩy" Cao Phong nhỏ giọng nói. Kim Tuyết Mai đang đứng quay lưng về phía anh, nghe thấy câu đó thì người cô hơi run lên nhưng cô chỉ khẽ gật đầu và không nói gì nữa.

Buổi tối, Cao Phong và Kim Tuyết Mai cùng xuống bếp làm cơm tối.

Nhà bếp trong khu phát triển thành phố lúc trước đều là tự cải tạo lại nên chỉ đứng được một người trong đó.

Cao Phong có thể cảm nhận được, bây giờ Kim Tuyết Mai đang rất vui khi có thể ở trong căn nhà này. Hai người ăn tối xong, nghỉ ngơi một lát rồi cùng vào trong phòng ngủ chính.

Nằm trên tấm nệm Simmons mềm mại, Kim Tuyết Mai không kìm được mà thốt lên. “Tuyệt thật đấy! Hi hi

Kim Tuyết Mai vừa cười vừa chui vào lòng Cao Phong. Cao Phong cũng mỉm cười, anh đưa tay xoa tóc của cô rồi đưa gần lại mũi để ngửi.

Kim Tuyết Mai rất nhanh đã chìm vào trong giấc ngủ nhưng Cao Phong thì trăn trọc mãi không ngủ được.

Hai người bọn họ bây giờ cũng coi như có một chỗ ở ở Hải Phòng rồi, có Vũ Hoàng Lê giúp đỡ thì hai người ít nhất không phải trải qua cuộc sống cực khổ như trước đây nữa.

Nhưng Cao Phong không thỏa mãn với hiện tại. Vẫn còn rất nhiều chuyện đang đợi anh làm.

Một kế hoạch được Cao Phong vạch ra trong đầu, cả mấy tiếng trôi qua mà anh vẫn chưa ngủ được.

Rồi Cao Phong nhẹ nhàng ngồi dậy, đắp chăn cho Kim Tuyết Mai và mở cửa ra ngoài ban công.

re-quy-re-hien-688-0