*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kiều Thu Vân lại "hừ" thêm một tiếng, sau đó tiếp tục nói: "Kim Ngọc Hải, tôi nói cho ông biết, Cao Phong chẳng qua chỉ là một con chó mất chủ, là một kẻ lang tháng không còn nơi nương tựa mà thôi. Những chuyện đó đối với cậu ta là chuyện thường xuyên xảy ra, đều đã có kinh nghiệm cả rồi." "Nếu không phải ngay từ lúc đầu cậu ta đã là một con chó lang thang thì sao có thể chịu ở rẽ ở nhà họ Kim chúng ta cơ chứ?" "Cậu ta làm chó lang thang cũng được, nhưng tôi tuyệt đối không cho phép cậu ta kéo theo Tuyết Mai nhà chúng ta cùng cậu ta lông bông khắp nơi, sống lay lật qua ngày.
Lỡ như để lộ ra hành tung thi đến cá tính mạng của con bé cũng sẽ bị đe dọa" "Tôi nói cho ông biết, lỡ như thật sự có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, Cao Phong có chết cũng không sao, nhưng con gái tôi mà xảy ra chuyện gì thì đến lúc đó ông có hội hận cũng đã muộn.
Sau khi nghe những lời Kiều Thu Văn nói, Kim Ngọc
Hải im lặng hồi lâu.
Một lúc sau, Kim Ngọc Hải mới chậm rãi nói: Tuyết Mai quan trọng, nhưng Cao Phong cũng quan trọng vậy, bọn chúng đều là con cái nhà chúng ta mà." "Ha ha, cái loại người nhà này, ông nhận thì nhận, tôi tuyệt đối không bao giờ không nhận "Chỉ cần Tuyết Mai chịu tiếp xúc với câu cả Bằng nhiều hơn thì còn có người dám đối đầu với chúng ta sao?" "Nếu như mối quan hệ giữa Tuyết Mai và cậu Bằng có thể tiến xa hơn một bước thì sau này con bé sẽ có thể sống trong vinh hoa phú quý mà chẳng cần lo nghĩ gì cả.
Kiều Thu Vân càng nói càng phấn khích, càng nói càng thấy vui vẻ. Thậm chí bà ta còn không khống chế được mà khua chân múa tay không ngừng
Kim Ngọc Hải từ từ quay đầu lại, lặng lẽ nhìn Kiều
Thu Vân
Ánh mắt của ông ấy không có bất cứ một chút tình cảm nào, dường như chỉ đang nhìn vào một khúc gỗ.
Kim Ngọc Hải thật sự không thể nào hiểu được tại sao Kiều Thu Văn ngày xưa lại biến thành bộ dạng như bây giờ
Trước đây, Kim Ngọc Hải chỉ cảm thấy Kiều Thu Vận có hơi thực tế và coi trọng hơn thua
Nhưng mà xem ra, ông ấy đã sai rồi. Hiện giờ, trai tìm của Kiều Thu Văn đã hoàn toàn bị biến dạng đến méo mó mất rồi
Bà ta càng ngày càng bộc lộ rõ thái tăng bắc ninh bợ, bám lấy người giàu, khinh rẻ người nghèo, tính cách trở nên xấu xã vô cùng "Ông nhìn cái gì? Những gì tôi nói không đúng hay sao?"
Kim Ngọc Hải thật sự rất thất vọng, đã chẳng còn muốn nói gì thêm với người đàn bà này nữa rồi. Nhưng ông văn nói đỡ vài lời cho Cao Phong. "Cái người họ hàng xa của Cao Phong kia chẳng phải cũng đã nói rồi sao? Cao Phong bây giờ đã trở nên giàu có hơn trước. hơn nữa lại quen biết với những người có máu mặt. Cậu ấy thật sự là người có năng lực. “Bà cử cho Cao Phong chút thời gian, cậu ấy nhất định sẽ có thể mang đến cho chúng ta một kết quả khiến chúng ta hài lòng. Bà phải tin tưởng vào mặt nhìn người của ông cụ Kim nhà chúng ta chứ!" "Bà thấy những lời mà ông cụ Kim từng nói đã có cái nào chưa thành hiện thực hay chưa?
Bà hãy cho Cao Phong thêm chút thời gian đi" Kim Ngọc Hải thở dài
Sau khi đã trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, ông ấy đã thực sự coi Cao Phong như là đứa con trai ruột của mình. "Hừ. Tôi nói lại một lần nữa cho ông biết, cậu ta mà có năng lực như vậy thì đưa Tuyết Mai về đây ngay cho tôi xem nào!" "Còn nếu như cậu ta không làm được, thì đừng trách tôi lỗi một mình Tuyết Mai về đây "Tôi cho cậu ta thêm thời gian thì ai cho tôi thời gian đây hả?" "Nếu không phải tôi vẫn luôn ra vẻ ngoan ngoãn, gọi dạ bảo vâng, sau đó nói những lời tốt đẹp nịnh bở Kim Nhạc Sơn thì không biết bây giờ chúng ta còn bị Cao Phong làm liên lụy đến mức nào nữa?" "Ông có biết chính vì Cao Phong đã đắc tội với người ta nên chúng ta suýt chút nữa còn không thể sống trong cái biệt thự này nữa không hả?
Hề Kiều Thu Vân nhắc tới cái tên Cao Phong là sự tức giận trong người bà ta lại dâng trào đến đỉnh điểm. "Số của con gái nhà chúng ta thật là khối Bởi vì lấy phải Cao Phong nên bị người ta cười nhạo suốt ba năm trời, khó khăn làm mới được sống mấy ngày bình yên thì lại phải cùng cậu ta lang bạt khắp nơi, chịu đối chịu kho. "Tóm lại, ông không cần nói thêm gì về chuyện này nữa. Tuyết Mai bắt buộc phải quay trở về đây ngay. cho tôi" Thái độ của Kiều Thu Vân vô cùng cứng rắn, không để cho Kim Ngọc Hải có cơ hội để thương lượng gì them.
Kim Ngọc Hải nhìn chăm chăm Kiều Thu Vân, chỉ đành thở dài, sau đó quay người sang một bên, kéo chắn lên đập kín người. Với tâm trạng hiện giờ của Kiều Thu Văn thì ông có khuyên đến thế nào đi chăng nữa thì có lẽ cũng chỉ như nước để đầu vít mà thôi.
Tại thị trấn Biển Đông, khu đô thị Seaside Garden
Cao Phong có một vài chuyện muốn nói với Lâm Vạn Quân vì vậy anh đã gửi tin nhân cho ông ta. Đời cho đến mười hai giờ vẫn chưa thấy Lâm Vạn
Quân trả lời lại, Cao Phong mới quay trở về giường ngủ Chỉ cần Lâm Vạn Quân mở điện thoại ra xem là sẽ có thể nhìn thấy tin nhắn mà Cao Phong đã gửi, vì vậy anh cũng không vội
Cao Phong gửi cho Lâm Vạn Quần thông tin về tất cả những chuyện mà anh đã gặp phải, thậm chí ngay cả kế hoạch của mình anh cũng nói với ông ta
Đợi đến khi Lâm Van Quân đọc được tin nhan, ông ta nhất định sẽ trả lời lại cho Cao Phong và đề xuất cho anh những ý kiến có giá trị
Ngày hôm sau, Cao Phong nhận được tin nhắn của Khúc Đại Minh. Sau khi đọc xong tin nhan, anh bảo với Kim Tuyết Mai một tiếng sau đó liền lái xe lao tháng đến địa chỉ đã được hẹn trước với Khúc Đại Minh.
Cùng lúc này, trong một nhà kho bị bỏ hoang ở ngoại ô thành phố Hà Nội, có hàng chục người đàn ông đang tụ tập ở đây. Tất cả đều mặc những bộ quần áo vô cùng bình thường nhưng dáng vẻ trông rất bụi bặm,
Có cả những gương mặt quen thuộc như khúc Đại Minh Cao Quang Minh và Cao Kim Thành,
Ban đầu những người này van luôn trốn tránh, sống mai danh ẩn tích, rải rác ở nhiều nơi khác nhau.
Tất cả đều chỉ vì một câu nói của Khúc Đại Minh rằng có thông tin liên quan đến Cao Phong mà mọi người đã tụ hợp đồng đủ tại đây ngay lập tức. Nhìn dáng vẻ bụi bặm, chịu nhiều sương gió của những người này là đủ để thấy rằng họ đã bằng qua bao nhiêu ngõ ngách, nẻo đường. "Đại Minh, cầu Phong. Anh không đủa chúng tôi đấy chứ Cao Quang Minh, Cao Kim Thành và những người khác đều nhìn Khúc Đại Minh với ánh mắt ngập tràn sự chờ mong. "Không hề Khúc Đại Minh đáp lại với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Anh Phong sẽ tới đây ngay thôi.
Trong lòng khúc Đại Minh luôn thầm khâm phục những chàng trai có lòng trung thành tuyệt vời như Cao Quang Minh, "Vậy được!"
Cao Quang Minh cùng những người khác không ngừng xoa nhẹ hai lòng bàn tay vào nhau, tỏ vẻ phần khích vô cùng, trong lòng đầy ap sự chờ mong. "Brum brum!"
Bóng nhiên có tiếng động cơ ở tổ từ bên ngoài nhà kho khế vọng tới. "Kit!"
Hàng chục người đàn ông đứng bật dậy theo phản xạ, sau đó nhìn ra phía bên ngoài với ảnh mát đầy sự dẻ chứng.
Trong suốt mấy tháng nay bọn họ luôn sống trong cảnh chạy trốn, không có lúc nào là có thể buông lỏng cảnh giác. Chính vì vậy mà bây giờ bọn họ vẫn luôn ở trong tình trạng thần hồn nát thần tính, trồng gà hóa quốc cũng là điều dễ hiểu. "Không cần lo lắng, đó có thể là xe của anh Phong. Để tôi ra ngoài xem sao!" Nói xong, Khúc Đại Minh liền đứng dậy, đi ra ngoài xem tình hình.
Cao Quang Minh và những người khác nhìn nhau, trong lòng không kiềm chế được sự kích động, cũng đi theo khúc Đại Minh ra bên ngoài.
Ở ngoài cửa, có một chiếc xe Santana màu trắng đang từ từ đổ lại. Ngay khi chiếc xe dừng hẳn lại, cánh cửa xe được đẩy ra, Cao Phong bước từ trên xe xuống
Ảnh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía Cao Phong.
Giờ phút này hệt như cảnh tượng Cao Phong và Khúc Đại Minh gặp nhau ngày hôm qua, dường như thời gian đang ngừng lại
Khúc Đại Minh khẽ thở dài, bước sang một bên, nhường chỗ và thời gian cho những người đàn ông trung thành này có thể dễ dàng chào hỏi Cao Phong. "Cậu Câu Phong
Cao Quang Minh và Cao Kim Thành đồng thanh hết lên một tiếng.
Âm thanh phát ra dường như còn hơi run run xúc động.
Đôi mắt của từng người đàn ông có mặt ở đó đều đồng loạt trở nên đỏ hoe.
Bọn họ vẫn luôn giữ cho mình dáng vẻ sắt đá, luôn ngoan cường mạnh mẽ, khi phải đối mặt với nhà họ