*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Còn nhớ lời hứa của chúng ta không? Cho dù Tuyết Mai không ở bên cạnh anh nữa, anh nhất định phải tự chăm sóc mình cho thật tốt nhé.
Tuy rằng Kim Tuyết Mai đang an ủi Cao Phong, thế nhưng trong hốc mắt tràn đầy nước mắt.
Hai người họ, không ai nghĩ được, một câu này, lại thành một lời tiên tri, trở thành hiện thực. Cao Phong gật đầu, sau đó lau mặt.
Chỉ trong thoáng chốc, tất cả mọi sự yếu đuối đều biến mất, trên mặt chỉ còn toàn là sự lạnh lùng. "Cho anh một chút thời gian, anh nhất định sẽ đem người quay trở lại Thành phố Hà Nội, ngẩng cao đầu đứng trước mặt em." "Đây là lời hứa của Cao Phong anh đối với Kim Tuyết Mai em." "Vậy nên sau khi em đi, anh sẽ lập một tập đoàn, đặt tên là Tập đoàn Vũ Nặc." "Em cứ ở Thành phố Hà Nội, đợi Tập đoàn Vũ Nặc thành danh rồi, đó cũng chính là ngày anh trở về." Cao Phong đứng thẳng lên, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
Lúc này, trong lòng anh trở nên kiên định hơn. Có Kim Tuyết Mai ở bên cạnh, anh làm việc gì cũng phải băn khoăn.
Nếu như Kim Tuyết Mai không còn ở đây, anh sẽ làm như thế nào?
Tự Cao Phong cũng không dám tưởng tượng. "Cao Phong!" Kim Tuyết Mai ôm lấy Cao Phong từ đằng sau, cô ôm rất chặt, không nỡ bỏ ra.
Hôm sau, hai người không đi đâu cả, chỉ ở với nhau, nói chuyện cùng nhau, hưởng thụ khoảng thời gian còn lại trước khi phải chia xa.
Tuy rằng trong lòng rất buồn bã, thế nhưng hai người đều rất mạnh mẽ, chỉ để lộ ra nụ cười. Cùng nhau xuống bếp, gấp đồ ăn cho nhau, cùng nhau xem phim, giống như một đôi tình nhân đang trong giai đoạn tình cảm mãnh liệt.
Khoảng thời gian vui vẻ luôn trôi qua nhất nhanh. Chỉ trong chớp mắt mà đã đến chiều tối.
Cao Phong gọi điện cho Khúc Đại Minh, sắp xếp việc Kim Tuyết Mai trở về Thành phố Hà Nội.
Kim Tuyết Mai chắc chắn không thể ngồi xe từ Thị trấn Biển Đông về Thành phố Hà Nội mà còn phải chuyển nhiều trạm, qua mấy thành phố, mới tránh được việc làm lộ nơi ở của Cao Phong.
Nghe được quyết định của Cao Phong, Khúc Đại Minh vô cùng kinh ngạc.
Thế nhưng anh ta cũng không dám hỏi nhiều, chỉ im lặng đi làm việc.
Mà Kim Tuyết Mai nhân lúc Cao Phong đang đi gọi điện thoại để vào nhà vệ sinh một chuyến.
Cô khóa cửa phòng lại, rút ra một chiếc que thử thai đã chuyển bị từ trước, căng thẳng mở ra.
Khoảng thời gian này, cô và Cao Phong không hề dùng một biện pháp an toàn nào cả. Hai phút sau, Kim Tuyết Mai cầm que thử thai, đứng ngây ra.
Một vạch màu đó từ từ hiện lên, ngay sau đó, một vạch màu đỏ nhạt cũng hiện lên.
Hai vạch đỏ hiện ra, thế nhưng không phải đều là đỏ đâm.
Điều này chứng minh, cô có khả năng có thai, mà cũng có khả năng không có thai.
Thế nhưng đây không phải là kết quả mà Kim Tuyết Mai mong muốn.
Cô đã đồng ý với Cao Phong, phải sinh cho Cao Phong một đứa bé.
Cho dù sau này có thể nào, Kim Tuyết Mai cũng muốn sinh cho Cao Phong một đứa bé.
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Kim Tuyết vàng vứt que thử thai vào trong bồn cầu. "Xoet!"
Kim Tuyết Mai mở cửa nhà vệ sinh ra. "Tuyết Mai, anh vừa gọi điện cho Khúc Đại...
Cao Phong còn chưa nói xong, Kim Tuyết Mai đột nhiên nhào đến, trực tiếp hôn lên môi của Cao Phong. "Ưm?" Ban đầu trong lòng Cao Phong còn đang rất nặng nề, đột nhiên lại trở nên mơ hồ.
Kim Tuyết Mai không cho anh cơ hội để suy nghĩ, trực tiếp cởi bỏ áo khoác của Cao Phong ra.
Vừa cởi quần áo của mình, Kim Tuyết Mai vừa giúp Cao Phong.
Thậm chí còn không kịp vào phòng, cô đẩy luôn anh lên ghế sô pha. "Em?" Lúc này Cao Phong cảm thấy hơi mơ hồ.
Cho dù Kim Tuyết Mai thật sự phải rời đi rồi, cô cũng không nên phản ứng khác thường như này chứ.
Mai vội
Dường như có chuyện gì đó nhất định phải làm mới được. "Cao Phong, em yêu anh, em yêu anh!"
Lúc này Kim Tuyết Mai như một nữ hoàng, vô cùng ngang ngược. gió...
Một câu "Em yêu anh" làm tim Cao Phong tan chảy. Lúc này, trong phòng khách lại xảy ra một trận mưa
Hai người như đang phát hết những gì không nỡ trong lòng ra ngoài.
Đã qua cái tuổi mới biết yêu, những ngày còn lại, anh muốn ở cùng em đến khi đầu bạc răng long.
Mười một giờ tối.
Kim Tuyết Mai thu dọn xong mọi thứ, hôn lên mặt
Cao Phong một cái.
Lúc này Cao Phong ngủ rất say, không hề có cảm giác gì.
Kim Tuyết Mai vẫn nhìn Cao Phong với ánh mắt không nỡ, sau đó quay người rời đi.
Thế nhưng khi đi đến cửa, cô lại dừng bước, quay đầu lại, nhìn Cao Phong thêm vào giây nữa. "Cao Phong, Tuyết Mai đợi anh!"
Nói xong câu này, Kim Tuyết Mai cố nén sự đau buồn trong lòng, quay người bước xuống tầng.
Dưới tầng có mấy chiếc xe đang lặng im đợi cô.
Trăng và sao lấp lánh trên bầu trời, ánh sao như đang thở dài khi nhìn thấy cảnh chia ly này. "Chị dâu, chị phải đi thật sao?"
Khúc Đại Minh vội vã xuống xe, hơi nhíu mày nhìn Kim Tuyết Mai. “Tôi không thể không quay về." Kim Tuyết Mai thở dài một tiếng. "Anh Phong thì sao?" Khúc Đại Minh hỏi thêm một câu nữa. "Ngủ rồi, chúng ta mau đi thôi!"
Kim Tuyết Mai quay người lại nhìn về phía cửa sổ, sau đó quay người bước lên xe. "Anh Phong không thích ly biệt, không phải là không muốn tiễn chị đầu." Khúc Đại Minh quay đầu giải thích một câu. "Tôi biết, mau đi thôi." Kim Tuyết Mai nói một câu, giọng ơi nghẹn ngào. "Được!"
Khúc Đại Minh không dám nói thêm nữa, chỉ đáp một câu, sau đó lập tức khởi động xe, bắt đầu lái xe đi.
Ba chiếc xe đằng sau đều là người của nhà họ Cao, vững vàng đi theo sau hai người.
Dưới sự che chắn của màn đêm, bốn chiếc xe từ từ đi ra khỏi khu nhỏ, hướng về phía Thị trấn Biển Đông.
Qua cửa sổ, trong phòng khách tối, không thể nhìn thấy bất kì đồ vật nào.
Thế nhưng, nếu như nhìn thật kỹ, lại nhìn thấy một ảnh thuốc đột nhiên sáng lên. Cao Phong đứng trước cửa sổ, nhìn mấy chiếc xe đó từ từ rời đi, trong lòng dường như đang có một cục đá
Thời gian hơn ba năm, cho dù là những lúc khó khăn nhất, hai người chưa bao giờ tách rời. Bây giờ, họ lại phải trải qua một khoảng thời gian xa cách dài đằng đẳng. "Xin lỗi, anh không thích tiến người khác đi xa. Cao Phong khẽ nói một câu.
Nhìn ảnh đèn từ bốn chiếc xe đó châm chậm biến mất trong màn đêm, ảnh mat của Cao Phong cũng từ từ trở nên vô cùng kiên định.
Có Kim Tuyết Mai ở bên cạnh, anh làm việc gì cũng sẽ suy nghĩ, không bao giờ ngang ngược.
Nhưng bây giờ người yêu đã đi rồi, anh còn phải suy nghĩ gì nữa?
Anh khẽ lật, cầm chiếc mặt nạ mô phỏng mà Vũ Hoàng Lê tặng ra. "Sau khi em đi, anh sẽ lấy cái tên Cao Vũ, phát triển ở Thị trấn Biển Đông" "Tập đoàn Vũ Nặc cũng sẽ được dựng lên.
Cao Phong vừa nói, vừa từ từ dán chiếc mặt nạ lên mặt của mình.
Sau khi dẫn xong, không còn một kẽ hở nào nữa.
Vuốt vuốt những nếp nhăn trên mặt nạ, Cao Phong chậm rãi ngẩng đầu lên, một bộ mặt hoàn toàn khác, xuất hiện trước ánh trăng.
Vừa nhìn thì có vẻ rất bình thường, khi hòa vào đám người thì sẽ không phát hiện ra một điểm sáng nào cả. "Kể từ bây giờ, tôi, Cao Vũ, ở tại nơi đây, nhất định phải làm tất cả mọi người kinh phục" "Bởi vì những người không phục tôi, đều phải chết." Những lời thật lạnh lùng, vang vọng trong phòng khách trống trải
Bất kì ai nghe được đều cảm thấy sợ hãi.
Hoặc là, sẽ có người nói Cao Phong quả điên cuồng. Thế nhưng thời gian sẽ chứng minh tất cả.
Bốn chiếc xe rời khỏi Thị trấn Biển Đông không một tiếng động.