Lúc này cả Vũ Hoàng Lê và Khúc Đại Minh đều trợn trừng mắt, trong lòng khẽ hít một ngụm khí lạnh.
"Hơn hai trăm tỷ?"
Trong lòng Vũ Hoàng Lê rất khiếp sợ, ông ta nhìn tấm chi phiếu trên mặt bàn.
Không phải Cao Phong nói anh có thể đem đến cho ông ta một trăm hai mươi tỷ sao? Đối với Cao Phong mà nói, lúc này lấy ra được một trăm hai mươi tỷ thật ra cũng rất khó.
Đám người Vũ Hoàng Lê cũng hiểu được, bởi vì Cao Phong muốn che giấu tung tích, cho nên ngay cả thẻ ngân hàng của anh cũng không thể dùng được.
Cho nên trước đó bọn họ đã nghĩ, Cao Phong lấy đâu ra một trăm hai mươi tỷ này? Nhưng hiện giờ, chỉ mới qua một ngày, thế mà Cao Phong lại lấy ra tận ba trăm tỷ? So với con số một trăm hai mươi tỷ kia, số tiền này đâu chỉ gấp đôi.
"Chuyện này, cái này, anh Phong, anh đã làm gì trái pháp luật à? Sau khi Khúc Đại Minh lấy lại tinh thần, anh ta có chút lo lắng hỏi Cao Phong.
"Không trộm không cướp, đây là do tôi kiếm được, cứ yên tâm dùng đi."
Cao Phong thản nhiên uống một ngụm trà.
Hai người kia lại sững sờ thêm lần nữa, đối với lời Cao Phong nói, tất nhiên là bọn họ tin tưởng.
Chỉ là bọn họ thật sự nghĩ mãi không ra, trong một ngày phải làm gì mới có thể kiếm được ba trăm tỷ? Không nghĩ ra được, trong lòng bọn họ chỉ có thể bội phục khả năng vơ vét của cải mạnh mẽ này của Cao Phong.
"Xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, một ngày kiếm được ba trăm tỷ, đây chính là năng lực của cậu Phong."
"Vũ Hoàng Lê tôi chưa bao giờ nhìn lầm người."
Vũ Hoàng Lê nhìn Cao Phong một cái, trong lòng không nhịn được cảm khái một phen.
"có khoản tiền này rồi, Tổng giám đốc Lê có tính toán gì không?"
Cao Phong khẽ đặt chén trà xuống, sau đó nhìn thẳng về phía Vũ Hoàng Lê.
Nhưng, lời cần nói vẫn phải nói thẳng ra.
Số tiền này là tiền do Cao Phong dùng tính mạng đổi lấy, lần đua tốc độ ở núi Hoàn Sơn, đúng là đang thi chạy với thần chất.
Số tiền này, Cao Phong không muốn dùng nó như nước chảy lá khoai.
"Cậu Phong cứ yên tâm, có khoản tiền này tôi có lòng tin mình sẽ mua lại được một vài công ty nhỏ.
"Không lâu nữa, tôi có thể kiếm về số tiền gấp hai, thậm chí gấp ba con số này."2069247_2_25,60
Khi nói những lời này, vẻ mặt Vũ Hoàng Lê đầy tự tin, lúc này ông ta còn vỗ ngực cam đoan với Cao Phong.
Cao Phong khẽ gật đầu, anh cũng không hỏi rõ kế hoạch làm ăn của Vũ Hoàng Lê.
Trước đây trong giới kinh doanh ở Thủ đô Hà Nội, Vũ Hoàng Lê cũng là nhân vật truyền kỳ.
Cả người chỉ có hơn hai trăm tỷ, kết quả vay mượn lung tung được hai nghìn tỷ đi đến tham dự buổi đấu giá Hà Nội.
Sau đó trực tiếp hô giá trên trời, vượt qua giá cả cao nhất của buổi đấu giá từ trước đến nay.
Từ đó về sau, có vô số doanh nhân giàu có làm quen với Vũ Hoàng Lê, coi như ông ta đã gia nhập được giới thượng lưu ở Thủ đô Hà Nội.
Từ đó các mối quan hệ, tiền tài, bắt cầu cuồn cuộn tăng lên không ngừng.
Qua chuyện lần đó, Cao Phong có thể nhìn ra được đầu óc, khả năng và sự quyết đoán của Vũ Hoàng Lê.
Sau chuyện lần đó, Vũ Hoàng Lê cũng không buông tha cho bất kỳ cơ hội phát triển nào, càng thể hiện rõ đầu óc khôn khéo của ông ta.
"Trước đây ở Thủ đô Hà Nội, ông phát triển rất nhanh, tiền tài cũng tăng vọt gấp mấy lần, nhưng gốc rễ không ổn định"
"Gốc rễ là cái gì, gốc rễ chính là bối cảnh, là ô dù."
"Ban đầu ở Thủ đô Hà Nội, ông không có bối cảnh mạnh mẽ đứng sau ủng hộ, lần này, Cao Phong tôi sẽ làm chỗ dựa đằng sau cho ông."
"Tôi sẽ không hỏi kế hoạch của ông là gì, ông cứ thoải mái làm đi, sau đó chỉ cần cho tôi thấy kết quả khiến tôi hài lòng là được."
Cao Phong nhìn thẳng vào mắt Vũ Hoàng Lê, những lời này của anh khiến ông ta vô cùng cảm động.
Phong cách xử sự của Cao Phong chính là, dùng người thì không nghi ngờ, đã nghi ngờ thì không dùng.
nếu Cao Phong đã dùng Vũ Hoàng Lê, vậy thì anh không muốn kiềm chế ông ta khắp nơi, cứ để ông ta thoải mái mà làm việc.
"Cậu Phong..."
Trong lòng Vũ Hoàng Lê vô cùng cảm động, ông ta lập tức đứng thẳng dậy.
"Cậu Phong, cậu tin tưởng tôi như vậy, chắc chắn tôi sẽ không để cho cậu phải thất vọng."
"Cho tôi một chút thời gian, tôi có thể thu được toàn bộ giới kinh doanh ở khu vực phía Nam này, đưa đến cho ngài."
Vũ Hoàng Lê nói xong thì cúi đầu xuống một cái, trực tiếp cam đoan với Cao Phong.
"Còn cần bao nhiêu tiền nữa?"
Cao Phong xua tay khẽ nói.
Chuyện nuốt trọn cả khu vực phía Nam này, Cao Phong biết đó chỉ là hy vọng hão huyền.
Cao Phong tin tưởng năng lực của Vũ Hoàng Lê, cũng tin tưởng ông ta có thể làm được.
Nhưng mà, thời gian không cho phép bọn họ làm như vậy.
Hiện giờ Cao Phong đang nghĩ, có thể lấy được một phần nào đó là đủ rồi.
"Cậu Phong, còn cần nhiều lắm, nhiều thêm một phần tôi có thể có thêm một phần thắng lợi."
Vũ Hoàng Lê suy nghĩ một chút, rồi nghiêm túc trả lời.
"Được! Tôi sẽ nghĩ cách."
Cao Phong cất lời.
"Anh Phong, vì sao chúng ta không thể dùng thân phận khác, sau đó mở mấy tài khoản, rồi nhờ các thành viên khác trong Khối tập đoàn Đế Phong giúp đỡ."
Khúc Đại Minh do dự một chút, sau đó vẫn hỏi Cao Phong.
"Không được!"
Lần này chưa đợi Cao Phong mở miệng, Vũ Hoàng Lê đã trực tiếp ngắt lời.
"GDP của mỗi thành phố đều phải cần nhắc, tổng số tiền đầu tư cũng có hạn mức cao nhất."
"Nếu như có một khoản tiền lớn từ bên ngoài chảy vào thành phố, điều này chắc chắn sẽ khiến người khác chú ý.
Hiện giờ chúng ta sợ nhất là bị người khác chú ý, yên lặng phát triển mới là mục đích của chúng ta."
"Hơn nữa các thành viên trong Khối tập đoàn Đế Phong hiện giờ cũng đang trong giai đoạn khuếch trương, không chừng còn thiếu vốn hơn chúng ta, cho nên, cách này không thể thực hiện được.
Cao Phong khẽ gật đầu, những lời này của Vũ Hoàng Lê, phân tích vô cùng có ký.
"Ừ, chúng ta tạm thời không nói đến chuyện này."
Cao Phong nói.
Chuyện bên phía Vũ Hoàng Lê, tạm thời dừng ở chỗ này không ai nói thêm nữa.
"Tình hình bên phía Dòng họ Nam Phương thế nào, cậu nói rõ chi tiết cho tôi biết."
Nói xong chuyện Công ty bất động sản Thịnh Thăng, Cao Phong quay đầu lại nhìn về phía Khúc Đại Minh.
"Anh Phong, mấy lời gợi ý của anh không tệ, Dòng họ Nam Phương này, đúng là không đơn giản."
Chính xác mà nói, cả Thị trấn Biển Đông này, đều cực kỳ không đơn giản."
"Trước đó khi điều tra, em chỉ chú trọng vào sản nghiệp của bọn họ, nhưng lại không thể tìm hiểu được tinh hoa chân chính."
Khúc Đại Minh vừa nói, vừa mở điện thoại ra xem tin tức mới nhất.
"Tinh hoa chân chính..."
Cao Phong ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: "Là cái gì?"
"Biển Đông, tôn sùng võ lực!"
Khúc Đại Minh nói ra mấy chữ này.
"Tôn sùng võ lực?"
Cao Phong có chút kinh ngạc.
Thị trấn Biển Đông này quan tâm đến võ thuật sao? Cao Phong không hề phát hiện ra chuyện này, trên đường phố cũng có rất ít câu lạc bộ võ thuật.
Thậm chí ngay cả Taekwondo ở nơi này cũng rất hiếm thấy.
"Không sai! Anh Phong, các thế lực lớn đứng đầu Thị trấn Biển Đông này đều vô cùng quan tâm đến võ thuật cổ đại."
"Nguyên nhân cụ thể em cũng không rõ lắm, nhưng mà căn cứ vào lịch sử của Thị trấn Biển Đông, đây cũng không phải là chuyện gì quá kỳ lạ.
"Giới chức cao tầng của Thị trấn Biển Đông về cơ bản đều là người của những dòng họ uy tín được truyền thừa lâu đời, bọn họ truyền bá võ thuật cổ đại, cũng có riêng võ thuật truyền thừa của chính mình nữa."
"Khu vực phía Nam này nhìn bề ngoài có vẻ nhiều thế lực rắc rối phức tạp, nhưng thực tế người khống chế lại là Dòng họ Nam Phương, chỉ có điều nhiều người không biết rõ mà thôi."
Nghe thấy Khúc Đại Minh giải thích, Cao Phong khẽ gật đầu.
Đối với Dòng họ Nam Phương, và toàn bộ Thị trấn Biển Đông này, anh đã có nhận thức hoàn toàn mới.
Nhìn vẻ bề ngoài Thị trấn Biển Đông này không có gì đặc biệt so với những nơi khác.
Người dân an cư lạc nghiệp, thương nhân tranh danh đoạt lợi, các thế lực lớn thì rắc rối phức tạp.
Nhưng mà chỉ khi đứng trên độ cao nhất định, mới có thể hiểu được, người khống chế thật sự của cả Thị trấn Biển Đông này là ai.
Lực lượng khống chế toàn diện, chính là Dòng họ Nam Phương, là thế lực có truyền thừa lâu năm uy tín nhất.