Khí thế lạnh lùng chết chóc này, anh ta từng thấy trên người của dòng họ Nam Phương.
Nhưng mà người kia đã hơn bốn mươi tuổi, từng trải qua vô số lần chết đi sống lại trên chiến trường, mới có thể rèn luyện ra được khí thế sát phạt như vậy.
Nhưng Cao Vũ này vẫn còn trẻ như vậy, sao có thế có được điều này? Ánh mắt Đổng Thái Minh sáng lên, trong lòng đây nghi ngờ.
Dương Tuấn Minh cũng có chút kinh hãi, nhưng lập tức anh ta lại càng giận dữ hơn.
Với thân phận của anh ta, lại bị cái thằng nghèo Cao Vũ này này dọa cho sợ sao? "Giết tao? Mày dám đụng đến tao một cái thử xem?"
Dương Tuấn Minh duôi cố đưa đầu mình nhích lại gần Cao Phong.
Nhìn dáng vẻ này của anh ta, giống như đang câu xin Cao Phong đánh anh ta vậy.
Vũ Hoàng Lê ơ bên cạnh lặng lẽ kéo tay Cao Phong một cái, ông ta sợ Cao Phong xúc động không kiềm chế được xông lên đánh cho Dương Tuấn Minh một trận.
Thân phận của tên Dương Tuấn Minh này không đơn giản, đánh anh ta chắc chắn sẽ rước họa vào thân.
"Đến đây nào, đụng vào tao một cái thử xem?"
dt dứt khoát nghiêng hẳn người xuống, đầu tiến đến sát người Cao Phong, vừa nói anh ta vừa giơ tay ra chỉ vào đầu mình.
Trong lòng anh ta lúc này đang vô cùng thoải mái.
Dương Tuấn Minh nghĩ, có cho Cao Phong một nghìn lá gan, chắc chắn Cao Phong cũng không dám đụng đến mình một cái.
Nếu không, chắc chắn anh ta sẽ không đế Cao Phong sống được ở Thị trấn Biển Đông này.
"Mày đã làm gì Phòng tập thể hình Thân Phong?"
Cao Phong đứng yên không nhúc nhích, anh gằn lên từng chữ hỏi Dương Tuấn Minh.
"Làm gì à?"
Tao nghĩ thế nào thì làm thế đó, tao nói muốn đập phá thì đập phá!"
"Tao nói muốn đánh cái thằng giám đốc gì gì kia, thằng đó lập tức phải vào viện."
Nghe đến đó, lửa giận trong lòng Cao Phong dâng lên âm âm, bàn tay anh nắm chặt thành nắm đấm, móng tay cắm vào trong da thịt.
Đối với tất cả những chuyện này, Dương Tuấn Minh vẫn hồn nhiên không biết gì, anh ta còn đang không ngừng chế giễu.
"Tao cũng rất phục mày, anh em tốt bị người khác đánh nhập viện, mày vẫn còn tâm trạng ở đây tham gia tiệc rượu."2081808_2_25,60
"Con mẹ mày còn giả vờ trâu bò với tao nữa không? Sao nào muốn đánh tao à?"
"Mày cứ thử đánh tao một cái xem nào?"
Dương Tuấn Minh vừa nói vừa đưa đầu mình về phía trước thêm lần nữa, lần này thiếu chút nữa còn đâm thẳng vào căm Cao Phong.
Lúc này, tất cả mọi người trong phòng tiệc đều nhìn về phía bên nảy.
Có rất nhiều người còn âm thầm giêu cợt, Cao Vũ này quen biết Đổng Thái Minh không phải giả, nhưng mà vậy thì thế nào? Hiện giờ Dương Tuấn Minh đưa đầu đến trước mặt rồi đó, ngược lại bản thân anh ta có không dám động vào một cái không? "Anh Vũ, anh đừng nóng nảy."
Sắc mặt Đổng Thái Minh vô cùng khó coi, anh ta há miệng khuyên Cao Phong một câu.
Trong lòng anh ta Cao Phong không có bối cảnh gì, nếu anh đám đánh Dương Tuấn Minh, vậy thì đúng là chọc phải tổ ong vò vẽ.
"Ha ha! Thắng nhát chết, đánh tao đi!"
"Tao nói cho mày biết, mày không dám đánh tao, sau này tao có thể còn tiếp tục đi đánh anh em bạn bè của mày tiếp."
"Lần này tao có thể đưa cái thằng họ Khúc kia vào bệnh viện, lần sau, ông đây sẽ tiên nó đến lò hỏa táng."
"Có phải rất tức giận rồi hay không? Không có thực lực, có tức giận cũng chẳng có nghĩa gì, ha ha!"
Nói xong câu đó, Dương Tuấn Minh đang chuẩn bị ngẩng đầu lên, dùng tư thế người chiến thắng rời khỏi chỗ này, thì...
"Muốn chết!"
Đúng lúc này đột nhiên Cao Phong bước về phía trước một bước.
Anh giơ cao cánh tay phải lên, khuỷu tay nhắm thẳng vào phần lưng của Dương Tuấn Minh, rồi đột ngột nện một cái mạnh mề giống như núi Thái Sơn đè xuống.
Không ai nghĩ đến, đột nhiên Cao Phong lại lựa chọn ra tay mà không do dự chút nào.
Động tác kia nhanh như chớp, khiến Đổng Thái Minh không thể ngăn cản nổi.
Trước mắt bao nhiêu người, khuyu tay của Cao Phong dùng tốc độ ánh sáng hung hăng nện xuống lưng Dương Tuấn Minh không lưu tình chút nào.
"Bụp!"
Trong nháy mắt khi cùi chó đánh trúng lưng của Dương Tuấn Minh, một tiếng động nặng nề vang vọng khắp phòng tiệc.
"AI"
Dương Tuấn Minh đột nhiên bị đánh vào lưng, anh ta trợn trừng mắt lên, cơ thể bị đánh mạnh không giữ được thăng bằng ngã sấp xuống đất.
Sau đó, đột nhiên Cao Phong lại co chân phải lên, đầu gối hung hăng nện xuống người Dương Tuấn Minh một cái nữa.
"Bụp!"Một tiếng động lại lần nữa vang lên, đầu gối Cao Phong lần này hung hăng nện vào bụng dưới của gtt.
_» Dương Tuấn Minh ôm bụng theo bản năng, cả người co lại như con tôm.
Hai mắt anh ta trợn trừng ra, tròng mắt giống như sắp rơi ra ngoài vậy.
Hai lần bị đánh mạnh như vậy, đau đớn này không cần nói cũng biết.
Lúc này Dương Tuấn Minh bị đánh đau đến mức, ngay cả hét to cũng không thể hét được.
"Hừ!"
Khuôn mặt Cao Phong không chút biểu cảm nào, ánh mắt anh lạnh lùng như băng, sau đó đột nhiên anh giơ tay ra nắm lấy tóc Dương Tuấn Minh.
Mái tóc dài bồng bềnh được tạo kiểu kỹ càng kia, bị Cao Phong tóm lấy kéo lên, khiến da đầu Dương Tuấn Minh đau đớn.
"Mày..."
Dương Tuấn Minh bị kéo tóc không thể không ngóc đầu dậy, anh ta mở miệng đang muốn chửi bậy.
Nhưng mà còn chưa kịp chửi câu nào, anh ta đã trông thấy một bàn tay hung hăng đánh mạnh vào mặt anh ta.
"Bốp!"
Một tiếng tát tai trong trẻo vang lên.
Bằng tốc độ mắt thường có thể trông thấy được, trên mặt Dương Tuấn Minh từ từ xuất hiện một dấu tay.
Tất cả mọi người có mặt trong buổi tiệc đều im lặng.
Dương Tuấn Minh..
Bị đánh sao? "Mày dám động đến người của tao?"
Cao Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Dương Tuấn Minh, sau đó lại vung tay lên tát thêm một cái nữa.
Đã đánh, phải đánh cho thoải mái! Dù sao thù này chắc chắn đã kết, đánh thêm một cái tát là lãi một cái.
Lúc này Đổng Thái Minh, Vũ Hoàng Lê và những người ở trong phòng tiệc tất cả đều choáng vàng.
Cậu chủ Dương Tuấn Minh của Xí nghiệp Dương Hoành, vậy mà bị người ta đánh ở giữa đám đông như thế này sao? Còn dùng cách tát tai giống như đang nhục mạ đánh anh ta như vậy? Cái gã Cao Vũ này, lá gan không nhỏ.
Đâu chỉ là lá gan không nhỏ, mà còn là kẻ ăn gan hùm mật báo.
Lúc này ngay cả Đổng Thái Minh cũng phải thở dài một tiếng, xong đời rồi! Xí nghiệp Dương Hoành chỉ có một cậu chủ là Dương Tuấn Minh này, hôm nay anh ta lại bị đánh ở đây, chắc chắn bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha cho Cao Phong.
"Ông muốn giết mày! Lên cho tao! Lên hết cho tao!"
Bị Cao Phong nắm lấy tóc đánh vào hai bên mặt, hiện giờ khuôn mặt Dương Tuấn Minh đã sưng đỏ lên đầy dấu tay, anh ta vô cùng giận dữ hét to một tiếng.
Mãi cho đến lúc này mấy người vệ sĩ anh ta mang theo mới giật mình tỉnh táo lại.
Bọn họ đi theo Dương Tuấn Minh lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên trông thấy Dương Tuấn Minh bị đánh, cho nên trước đó cả đám đều có chút sững sờ.
"Thả cậu chủ Minh ra!"
"Thằng nhóc, mau buông tay!"
Vài gã vệ sĩ lập tức chạy đến chỉ tay vào Cao Phong quát to.
Nhưng mà đổi với tất cả những chuyện này, Cao Phong làm như mắt điếc tai ngơ, anh vẫn tiếp tục vung tay lên tát thẳng vào mặt Dương Tuấn Minh.
"Tao hỏi mày, mày còn dám động vào người của tao nữa không?"
Giọng Cao Phong lạnh lùng vô tình, khiến trong lòng Dương Tuấn Minh dâng lên sự sợ hãi.
Nhưng lúc này cơn giận trong lòng anh ta còn lớn hơn nỗi sợ rất nhiều.
Bị bạt tai trước mặt nhiều người như vậy, là chuyện mất mặt đến mức nào? "Giết nó đi! Hiện giờ lập tức giết chết nó cho tao!"
Dương Tuấn Minh không ngừng gào thét giống như con heo bị chọc tiết.
Nhưng lúc này anh ta lại bị Cao Phong giữ chặt, mấy người vệ sĩ kia không dám xông lên.
Nếu không cẩn thận đánh nhầm vào Dương Tuấn Minh, vậy thì lớn chuyện rồi.
"Tao đang hỏi mày đấy."
Ánh mắt Cao Phong lạnh như băng, bàn tay khẽ dùng thêm sức kéo chặt tóc Dương Tuấn Minh.
Cảm giác bị người ta nắm tóc, kéo mạnh ra ngoài như thế nào? Lần này coi như Dương Tuấn Minh đã cảm nhận được.
Đầu tiên là da đầu bị kéo căng ra, sau đó đau đớn tê dại giống như bị ngàn vạn con kiến cần.
Sau đó chính là cảm thấy giống như có vô số cái kim nhỏ, đang điên cuồng đâm thẳng vào da đầu.
"A! Đau! A..."
Chưa bao giờ Dương Tuấn Minh phải chịu cơn đau nào lớn như thế, bây giờ anh ta mới bắt đầu lớn tiếng kêu gào thảm thiết.