Rể Quý Rể Hiền

Chương 787: Hàng thật duy nhất



Mọi người cảm thấy khó hiếu, Trình Điểu Phong đang coi Cao Phong làm cái gì thế? "Thầy Phong, miếng ngọc bội này..."

Dương Tuấn Minh nuốt một ngụm nước miếng rồi hỏi.

Lúc này, Trình Điểu Phong mới rời mắt, cầm lấy miếng ngọc bội nhỏ lên nói: "Mặt của miếng ngọc bội được làm từ khối ngọc tốt nhất thời cổ đại.

Những quan lại không từ tam phẩm trở lên thì không có đủ tư cách để đeo nó đâu."

"Bởi vì đây chỉ là mảnh nhỏ thôi nên không thể đoán chính xác năm cụ thể là bao nhiêu.

Nhưng tuyệt đối năm không hề thấp"

"Chỉ cần dựa vào độ tinh khiết và quý hiếm của khối ngọc này thì ước tính giá trị thị trường sơ bộ cũng không dưới năm mươi hai tỷ đồng."

Sau khi Trình Điểu Phong nói ra, mọi người đứng giữa sân lại lâm vào yên tĩnh.

Cái khối ngọc bội này thế mà lại là hàng thật sao? Có giá trị tới hơn năm mươi tỷ đồng sao? So với giá mà Dương Tuấn Minh mua thì còn nhiều hơn gấp hai lần.

Nhưng mà, lúc này nó đã bị Dương Tuấn Minh phá hỏng thành vật không đáng một xu rồi.

Trừ khi gặp được người thực sự muốn sưu tầm loại mặt ngọc bội này, chắc anh ta có thế sẽ được trả mấy chục tỷ đồng thôi.

Thế nhưng Cao Phong lại nói đúng sao? Lúc này, mấy người ở trong sân cũng không dám lại khinh thường Cao Phong nữa.

Thậm chí, có rất nhiều người khi nhìn Cao Phong, ánh mắt họ còn mang theo sự sùng bái và kính trọng.

Trong bất kỳ lĩnh vực nào, kẻ mạnh luôn được coi như là người thầy.

Lúc này Cao Phong thể hiện ánh mắt và óc phán đoán đồ cổ rất tốt, ngay lập tức khiến không ít người kinh ngạc.

Bao gồm cả ba người Trình Điểu Phong, bọn họ cũng nhìn Cao Phong bằng ánh mắt chăm chú.

Sau khi đã xem xét cẩn thận, bọn họ mới có thế đánh giá mặt ngọc bội này là hàng thật.

Mà Cao Phong mới nhìn từ xa thôi đã biết được ngọc bội là hàng giả hay thật rồi sao? "Thế hệ sau giỏi hơn thế hệ trước, thật quá tốt!"

Trình Điểu Phong hít một hơi nói.

"Cao Vũ, anh thật sự hiểu biết về đồ cổ sao?"

Nam Phương Minh Nguyệt cực kỳ ngạc nhiên hỏi lại.

"Ừ, tôi có biết một chút"

Cao Phong mỉm cười, anh thản nhiên giải thích.

Nam Phương Minh Nguyệt sao có thể tin được mấy lời này của Cao Phong chứ, cô ta bĩu môi với Cao Phong.

"Anh Vũ à, lúc trước tôi muốn mua, tại sao anh lại không để tôi mua vậy?"

"Cái này sang tay rôi bán hơn năm mươi tỷ đồng, giá gốc là hai mươi bốn tỷ đồng.2084655_2_25,60

Số tiền này có thể mua được một chiếc siêu xe chạy rồi "

Đổng Thái Minh cũng không có ý tức giận với Cao Phong, anh ta chỉ cảm thấy không khó hiểu thôi.

Cao Phong hơi dừng một chút rồi nói: "Đồ vật này nếu như không phải lấy từ trong một ngôi mộ nào đó thì không thể có được, nó có lai lịch không rõ ràng"

"Để cất làm đồ riêng thì có thể nhưng anh lại muốn dùng nó để bán kiếm tiền, chỉ sợ bán đi không tốt lãm"

Cao Phong chỉ giải thích hai câu đơn giản còn nguyên nhân sâu xa anh vẫn chưa nói ra.

Đổng Thái Minh chỗ hiểu chỗ không nhưng vẫn gật đầu, anh ta cũng không định hỏi thêm cái gì nữa.

Dù sao thì hiện tại, anh ta hoàn toàn bội phục Cao Phong.

Dương Tuấn Minh tuyệt vọng bước xuống bục, còn về phần mảnh ngọc bội nhỏ kia, anh ta đã không còn mặt mũi nào để nhặt nó lên nữa.



Lúc này, ở trong lòng, anh ta đang nghĩ, thà rằng bản thân anh ta không biết ngọc bội này là hàng thật còn hơn.

Ít nhất thì bản thân anh ta sẽ không thấy đau lòng và anh ta cũng không bị người khác chế giễu.

Nhưng chính là Cao Phong đã đẩy anh ta lên đầu sóng ngọn gió, biến anh ta thành trò cười cho mọi người.

"Cao Vũ! Dương Tuấn Minh tôi đây thê nhất định phải khiến cho anh sống không được mà chết cũng không xong."

Dương Tuấn Minh nghiến răng ken két, anh ta ngồi vào chỗ của mình, mặt mày ủ rũ không nói nên lời.

"Cứ tiếp tục kiểm tra đi"

Trình Điểu Phong khoát tay nói.

Việc này của Dương Tuấn Minh cũng không ảnh hướng tới chuyện tiếp tục tiến hành công tác kiểm tra.

Lúc này, mọi người cũng tỏ ra thành thật hơn rất nhiều.

Tất cả không ai dám nghi ngờ lời nói của Trình Điểu Phong.Từng đồ vật bị mấy người Trình Điểu Phong mang ra thấm định.

Trong đó có hàng thật mà cũng có cả đồ giả nữa.

Đối với những món đồ cổ đích thực, Trình Điểu Phong sẽ đưa ra chứng chỉ thẩm định của Hiệp hội đồ cổ ngay tại chỗ.

Chứng chỉ thẩm định của Hiệp hội đồ cổ tất nhiên là cực kỳ có uy lực cao rồi.

Hơn nữa nó còn do tự tay Trình Điểu Phong ký tên, hiệu lực lại càng lớn.

Một số nhà sưu tập vô cùng vui mừng, ngay lập tức bọn họ vui vẻ trở về vị trí của mình với tờ giấy chứng nhận, niêm phấn khích dâng lên trong lòng không nói nên lời.

Có người bị kiểm tra ra là hàng giả, vẻ mặt như ba mẹ chết, như ăn phải cà có xương.

Còn có mấy người thành công trúng thầu, ngay tại hiện trường tiến hành bán đấu giá.

Bọn họ không hề thích cất giữ đô cổ.

Cái mà bọn họ thật sự muốn đó chính là tiền bạc thôi.

Hàng triệu thứ đã được mua bán, đổi chủ với giá hàng chục tỷ đồng.

Kiếm được đến mấy tỷ đồng, còn được nở mày nở mặt nữa, vẫn thật sự rất vui vẻ thoải mái.

Đổng Thái Minh cũng hứng thú đứng xem, anh ta cầm trên tay ba món đồ vật của mình và háo hức lên trên bục.

Nhưng trong lòng anh ta cảm thấy hơi lo lắng.

Bởi vì Cao Phong bảo anh ta lấy mấy món đồ cổ này, nhưng nhìn qua thì có vẻ hàng không được tốt lắm.

"Chị họ, chị đánh em một cái đi.

Hiện tại, trong lòng em đang lo lắng"

Đổng Thái Minh hít sâu hai hơi, lập tức quay đầu nhìn Nam Phương Minh Nguyệt.

Nam Phương Minh Nguyệt liếc trắng anh ta, rồi khit mũi lạnh lùng nói: "Cao Vũ, Dương Tuấn Minh thật sự đã nhận được món đồ giả.

Cho nên tôi có thế nhìn ra được anh có hiểu biết về đồ cổ."

"Nhưng không thể loại trừ đó là xui xẻo của Dương Tuấn Minh.

Cho nên tôi vẫn không tin rằng anh có con mắt của một bậc thầy thẩm định đâu."

"Trừ khi, mấy đồ vật mà anh giúp Đổng Thái Minh chọn đều là hàng thật, tôi mới tin anh."

Nghe vậy, Đổng Thái Minh nhanh chóng nói: "Chị họ, chị đang nói cái gì vậy, không ai có thể đảm bảo mấy cái thứ này là hàng thật một trăm phần trăm được."

"Ngay cả thây Trình Điểu Phong cũng không dám đảm bảo một trăm phần trăm rằng mọi thẩm định đều chính xác.



Ông ấy đôi khi cũng bị sai lâm."

"Câm miệng lại!"

Nam Phương Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, cô ta nói: "Chị không hỏi em."

Đổng Thái Minh nhếch mép cười, anh ta nhanh chóng thành thật ngậm miệng lại.

Anh ta không có lá gan lớn như Cao Phong, có thể dám chống lại ma nữ nhỏ Nam Phương Minh Nguyệt này.

"Cao Phong, anh thấy thế nào? Anh có dám đánh cược không?"

Nam Phương Minh Nguyệt hất cằm, cô ta nói với dáng vẻ kiêu ngạo.

Lúc này, Cao Phong đang xem quá trình thẩm định trên bục, anh thản nhiên lắc đầu nói: "Tôi không có hứng thú."

"Không nói đến việc có hứng thú hay không, chỉ nói anh không dám đúng không?"

"Ba bộ đồ này là do anh chọn.

Chẳng lẽ anh không có niềm tin với sự lựa chọn của bản thân minh sao?"

"Uống công Đổng Thái Minh vẫn luôn tin tưởng anh như vậy."

Nam Phương Minh Nguyệt bu môi nói.

"Đương nhiên tôi tin tưởng ánh mắt của mình, ba bộ đồ cổ này đều là hàng thật."

Cao Phong chân thành nói.

"Vậy được thôi.

Nếu một trong số đồ vật này là hàng giả, anh sẽ phải thừa nhận rằng anh là một con lợn đất.

Như thế nào?"

Ngay lập tức, Nam Phương Minh Nguyệt nói, cô ta đánh cược có hơi chút thù hận.

Tại sao lần nào cũng là Nam Phương Minh Nguyệt tôi đây biến thành một con lợn chứ? Lần này, tôi phải để cho Cao Vũ nhà anh cũng thành lợn đi.

"Vậy nếu ba đồ vật này đều là hàng thật."

Cao Phong liếc nhìn Nam Phương Minh Nguyệt.

"Vậy thì tôi sẽ thừa nhận rằng tôi là một con lợn."

Nam Phương Minh Nguyệt trả lời không chút do dự.

Cô ta không tin răng cả ba đồ vật này đều là hàng thật.

Phải biết rằng hàng thật khó tìm hơn là hàng giả rất nhiều.

Ngay cả khi Cao Phong có khả năng phân biệt được hàng giả thì anh cũng không thể chắc chắn một trăm phần trăm là hàng thật.

Nếu anh thực sự có khả năng này, tại sao anh phải vì sáu mươi tỷ mà bán mạng để mua siêu xe đâu chứ? Ngẫu nhiên lấy mấy đồ vật đã kiếm được khoản tiền lớn rồi.

Vì vậy, Nam Phương Minh Nguyệt cực kỳ tin tưởng vào mức tiền cược lần này.

"Thật sao?"

Một nụ cười thoáng hiện trên khóe môi Cao Phong.

"Đúng vậy, thật hơn cả đinh ghim."

Nam Phương Minh Nguyệt đáp ngay.

Cao Phong gật đầu, nói: "Cậu Minh, có thể đi lên kiểm tra chút."