Rể Quý Rể Hiền

Chương 797: Ai dám lấy đồ Của tôi?



"Trong giới đồ cổ, thật giả khó phân biệt, chuyện nhầm lẫn thật thật giả giả cũng là chuyện thường."

"Cũng không thể nói, ông Tống đưa ra một món đồ thật, vậy thì tất cả những thứ ông ta lấy ra đều là đồ thật được."

"Nói không chừng ngay cả ông Tống cũng không biết những món đồ gia truyền nhà mình có phải đồ thật hay không, lần này chỉ là do tôi gặp may thôi."

Cao Phong nhẹ nhàng nói.

Những lời này khiến Trình Thanh Cẩn bị chấn động, ông ta nhìn vê phía Cao Phong, trong lòng có chút cảm kích.

Đối với Cao Phong, ông ta càng nhìn càng cảm thấy thích.

"Cậu Vũ nói không sai, chính tôi cũng không thể cam đoan môi món đồ tôi lấy ra, đều là đồ thật được."

Hiện giờ ông già họ Tống đã hoàn toàn đứng về phía Cao Phong, Cao Phong nói gì thì chính là cái đó.

Nghe thấy ông già họ Tống nói như vậy, trong lòng gã trung niên hói đầu kia cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

"Làm phiên ông Cẩn xem giúp tôi giá trị của chiếc bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên này một chút."

Cao Phong hơi chắp tay nói sang chủ đề khác.

"Vê chuyện giá trị của nó, tôi không thể đoán được! Bởi vì chiếc bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên này không chỉ có giá trị về mặt đô cổ, mà nó còn vô cùng có ý nghĩa"

"Dù sao, đây cũng là thứ có một không hai được truyền từ thời nhà Lý đến bây giờ, trước đây chúng ta bị người nước ngoài châm biếm, vì ngay cả đồ của nước mình cũng không bảo vệ được."

"Cho nên, tổng hợp lại tất cả những điều này, chiếc bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên tuyệt đối có thế xưng là báu vật vô giá"

Báu vật vô giá, căn bản không thể dùng tiền tài để xem xét.

Cho dù là thứ khác có giá trị cao đến đâu, đứng trước báu vật này, cũng ảm đạm biến sắc.

Cho dù là đồ vật có giá trị liên thành, tóm lại nó vẫn có giá trị.

Còn chiếc bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên này lại là báu vật vô giác "Nhưng mà tôi vẫn muốn ông Cẩn có thể cho tôi một con số cụ thể, tôi muốn đấu giá ngay ở chỗ này."

Cao Phong nhẹ nhàng nói.

"Cái gì?"

Trình Thanh Cẩn và đám người ngồi dưới kia đều kinh ngạc thét lên.2084665_2_25,60

Báu vật vô giá như thế, vậy mà Cao Phong lại muốn bán đấu giá? Nếu là bất kỳ ai khác có mặt ở đây, chắc chắn người đó sẽ cất giữ, vậy thì chắc chắn thanh danh người đó sẽ lan truyền đi rất xa, trở thành một người có danh tiếng trong giới đồ cổ.

Nhưng Cao Phong này lại muốn bán đấu giá, đúng là khiến người ta không thể hiếu nối.

"Anh bạn trẻ, anh chờ tôi một chút."

Sau khi khiếp sợ Trình Thanh Cẩn nói với Cao Phong một câu rồi ông ta quay đầu hỏi ông già đang đứng phía sau: "Hiện giờ hiệp hội đồ cổ chúng ta có thể lấy ra được bao nhiêu vốn lưu động?"

"Thưa ông Cẩn, trước mắt vốn lưu động của chúng ta có khoảng tám nghìn tỷ."

Ông già kia suy nghĩ một lát, rồi nói nhỏ vào tai Trình Thanh Cẩn.

"Được! Cậu Cao Vũ này, nếu như cậu muốn bán, hiệp hội đồ cổ chúng tôi ra giá tám nghìn tỷ, cậu thấy thế nào?"



Trình Thanh Cẩn hỏi Cao Phong, ánh mắt ông ta cực kỳ nôn nóng, giống như sợ Cao Phong bay mất vậy.

Tất cả mọi người đứng dưới bục đầu kinh ngạc lần nữa, món đồ có thể khiến cho hiệp hội đồ cổ muốn mua lại, đúng là không nhiều lắm.

Nếu là những người khác, chắc chắn sẽ nể mặt hiệp hội đồ cố mà bán cho họ.

Cho dù giá cả có thấp một chút, chỉ cần tạo được mối quan hệ tốt với hiệp hội đồ cổ, chuyện này cũng đáng giá rồi.

Cho nên, bọn họ đều cảm thấy, nếu Cao Phong thông minh, anh sẽ biết lựa chọn thế nào.

Nhưng mà hiển nhiên, trong mắt mọi người Cao Phong lại chính là một kẻ đần.

Dưới ánh mắt chăm chú của toàn trường, Cao Phong chỉ mỉm cười rồi chậm rãi lắc đầu.

Quan hệ là quan hệ, hiền tài là tiền tài, hai thứ này nhất định phải phân chia rõ ràng.

Nếu như vì Cao Phong không bán đồ cho bọn họ mà hiệp hội đồ cổ tỏ thái độ với Cao Phong thì...

Anh cũng không cần phải kết giao với hiệp hội đồ cổ này làm gì.

"Ông Cấn, tôi vẫn muốn đấu giá theo đúng quy trình."

Cao Phong nghiêm túc nói.

Đối với Cao Phong mà nói, hiện giờ thứ anh đang thiếu, chính là tiên.

Lúc này những người có mặt bên dưới đều lắc đầu, trong lòng bọn họ đều cảm thấy Cao Phong này là kẻ ngốc.Chỉ cần Cao Phong gật đầu, ngay lập tức có trong tay tám nghìn tỷ tiền mặt.

Hơn nữa còn có cơ hội tạo quan hệ với hiệp hội đồ cổ.

Nhưng mà Cao Phong đã tự tay đẩy cơ hội này ra xa, đó không phải ngu ngốc thì là gì? Trình Thanh Cẩn nghe thấy Cao Phong nói như vậy cũng sững sờ, sau đó trên mặt ông ta hiện lên vẻ xấu hố.

"Khụ, chuyện này, cậu Cao Vũ, thật ngại quá phải trách tôi rồi, chỉ vì tôi quá thích chiếc bát sứ này thôi!"

"Đúng là nên đấu giá theo đúng quy trình, nên như thế."

Trình Thanh Cẩn áy náy nói lời xin lỗi.

Sau đó, ông ta bắt đầu tổ chức bán đấu giá chiếc bát sứ này.

"Giá quy định là tám nghìn tỷ, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn một nghìn tỷ."

Cô gái xinh đẹp mặc áo dài đi đến giữa sân khấu, sau khi hít sâu vài hơi, cô ta bắt đầu nói ra những lời này.

Mỗi lần tăng giá không thể thấp hơn một nghìn tỷ, những lời này đúng là nghe rợn cả người.

Cho dù là buổi đấu giá có đẳng cấp cao nhất cả nước, chỉ sợ cũng không đạt đến cấp độ này.

"Chờ một chút!"

Cô gái mặc áo dài vừa dứt lời, chưa có người nào ra giá, đột nhiên Dương Tuấn Minh lại đứng dậy.

Trình Thanh Cẩn nhìn về phía Dương Tuấn Minh với ánh mắt không thân thiện lắm, trong lòng ông ta cực kỳ bất mãn với Dương Tuấn Minh.



Một lần hai lần nhằm vào Cao Vũ còn chưa tính, Dương Tuấn Minh nảy thực sự muốn đẩy Cao Vũ vào chỗ chết sao? "Để tôi xem xem, người Trình Thanh Cẩn tôi muốn bảo vệ hôm nay, nhà họ Dương các cậu sẽ dùng cái gì để chống lại!"

Trong lòng Trình Thanh Cẩn lạnh lùng hừ một tiếng, yên lặng nói thâm một câu.

"Cậu chủ Dương, cậu có gì muốn nói sao?"

Cô gái mặc áo dài chỉ là một người dẫn chương trình nho nhỏ, cho nên cô ta không dám bất kính với Dương Tuấn Minh.

"Ha ha..."

Dương Tuấn Minh sờ cằm một cái rồi cười nói: "Chiếc bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên này có thể nói là quốc bảo của nước ta cũng không quá đáng nhỉ?"

"Là một công dân, khi lấy được thứ này, mỗi người đều phải nộp lên, Cao Vũ lại muốn đem ra đấu giá, đây là hành vi trái pháp luật, anh có biết không?"

Khi Dương Tuấn Minh nói ra những lời này, sắc mặt của rất nhiều người đều trở nên cực kỳ khó coi.

Chỉ có mình Dương Tuấn Minh là cảm thấy thoải mái, anh ta vui mừng vì nghĩ ra được điều này.

Nếu để Cao Phong đấu giá được chiếc bát sử này, vậy thì vừa bán qua tay Cao Phong đã kiếm được số tiền vô cùng lớn.

Đến lúc đó trên người Cao Phong có khoản tiền này chống đỡ, cho dù nhà họ Dương muốn đối phó với Cao Phong, chỉ sợ cũng không dễ như vậy.

Cho nên dù phải làm gì, Dương Tuấn Minh cũng không thể để Cao Phong kiếm được số tiền kia.

"Vớ vẩn!"

Trình Thanh Cẩn lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó ông ta định cất lời ngăn cản.

Cái gã Dương Tuấn Minh này đúng là không biết tốt xấu.

Những lời anh ta nói vô cùng khó nghe, vốn dĩ hiệp hội đồ cổ chuyên môn mua bán những thứ này.

Nếu nói như anh ta, buôn bán đồ cố là hành vi trái pháp luật, vậy chẳng phải hiệp hội đồ cổ đang phạm pháp sao? Toàn bộ chuyện làm ăn của hiệp hội đồ cổ đều là phạm pháp? Cho nên những lời Dương Tuấn Minh vừa nói, chẳng khác nào đang đánh thẳng vào mặt hiệp hội đồ cổ, đánh thẳng vào mặt những người đang ngồi ở chỗ này.

Cao Phong từ từ quay đầu lại nhìn về phía Dương Tuấn Minh, khóe miệng ah nở một nụ cười trêu tức.

"Không sai, tôi là một người công dân, tôi cũng rất yêu quê hương đất nước mình."

"Nhưng mà, anh muốn dùng mấy lời đạo đức giả này để thuyết phục người khác, đúng là quá ngây thơ."

"Vì sao tôi phải nộp lên trên? Mua bán đồ vật là đạo lý hiển nhiên, tôi bỏ tiền ra mua đồ vậy thì thứ này chính là của tôi."

"Nếu tôi muốn bán thì bán ra ngoài."

"Nếu tôi không muốn bán, ai dám lấy đi thứ trong tay Cao Vũ tôi?"

"Hôm nay Cao Vũ tôi đứng chỗ này hỏi các vị có mặt ở đây một chút.

ai có gan dám lấy đồ của tôi?"

Cao Phong đứng thẳng tắp trên bục, dáng người ngạo nghễ, kiêu căng nói ra những lời này.

Trên người anh phát ra khí thế mạnh mẽ khiến rất nhiều người kinh hãi không nhịn được.

Ai dám lấy đồ của Cao Vũ tôi? Những lời này đúng là vô cùng điên cuồng.