Rể Quý Rể Hiền

Chương 800: Không cách nào trốn tránh!



Nhưng nếu như bọn họ không xuống núi, vậy thì cả nhà Kiều Thu Vân sẽ xảy ra chuyện, thậm chí bọn họ sẽ không tiếc dùng cái chết để ép hai người.

Những chuyện này Kim Vũ Kiên đều không nói với Kim Tuyết Mai.

Cô chỉ lo lắng trong lòng thôi, sợ trong cơn tức giận Cao Bằng kia thật sự sẽ làm gì đó với hai vợ chồng Kim Ngọc Hải.

Cho nên, chắc chắn phải trấn an Cao Bằng trước đã.

Nghĩ như vậy cho nên, Kim Vũ Kiên cần răng nói: "Chị, em đã nghĩ kỹ rồi, chị cứ ở chỗ này chờ tiếp, em về thăm nhà một chuyến."

"Em về nhà làm gì? Cao Bằng nói thẳng là muốn chị"

Kim Tuyết Mai lại nhìn tấm ảnh của Cao Phong thêm lần nữa.

Trên tấm ảnh này, Cao Phong đang cười vô cùng vui vẻ.

Kim Tuyết Mai nhìn chăm chăm vào mắt Cao Phong, trong lòng thầm nói, Cao Phong, bao giờ anh mới trở về...

"Chị, em nghĩ kỹ rồi, để em về, để em đi đối mặt với Cao Bằng!"

"Chị là người phụ nữ của anh rể, chị đã kết hôn rồi, mặc dù hiện giờ anh rể em không ở chỗ này, nhưng chị cũng không thể không chung thủy với anh ấy."

"Em không sao, em vẫn chưa kết hôn, ngay cả bạn trai em còn chưa có, để em đi đi."

Kim Vũ Kiên hít sâu một hơi, sau đó tỏ vẻ không thèm để ý.

"Vũ Kiên, tuyệt đối không được!"

Kim Tuyết Mai lập tức đoán được ý của Kim Vũ Kiên.

Lúc này Kim Vũ Kiên đang muốn dùng bản thân để làm bia đỡ đạn cho Kim Tuyết Mai.

"Hì hì! Chị đừng nói thế, nếu em thật sự đi theo Cao Bằng, vậy thì em có thể làm mợ chủ nhà giàu rồi, đây chắc chắn là một chuyện tốt!"

"Nếu như có thế bước vào nhà giàu siêu cấp như nhà họ Cao ở Thành phố Đà Nẵng, vậy thì chị còn phải chúc phúc cho em đó."

Kim Vũ Kiên cười hì hì trả lời, sau đó cô xua tay nói: "Được rồi chị, không nói chuyện này nữa, em đi thu dọn đồ đạc đây."

Không đợi Kim Tuyết Mai nói gì thêm, Kim Vũ Kiên đã xoay người đi vê phòng của mình, sau đó lập tức khóa kín cửa lại.

Sau cánh cửa phòng đóng chặt, trên khuôn mặt xinh đẹp của Kim Vũ Kiên, nước mắt lập tức chảy xuống.

Nhưng cô vẫn quật cường không phát ra bất kỳ âm thanh nào, rồi lặng yên thu dọn đồ đạc.

"Xin lỗi, xin lỗi...

Em không thể, không thể đợi anh được nữa rồi."

"Em biết rõ, người anh yêu nhất là chị ấy, em không nên, làm vật cản giữa hai người."2084668_2_25,60

"Cho nên, em sẽ đi làm chuyện này..."

"Cho dù có thế nào, em vẫn luôn nhớ kỹ tất cả những gì anh từng làm cho em, cảm ơn anh đã khiến em rung động"

Kim Vũ Kiên khẽ nói thâm trong lòng, sau đó cô lau nước mắt, kéo vali, quay người đi ra khỏi phòng.

"Vũ Kiên, em không thể làm vậy, tuyệt đối không thể làm như vậy!"

"Nếu phải quay về, người nên về là chị"

Sao Kim Tuyết Mai có thể đồng ý để Kim Vũ Kiên quay về chịu tội kia thay cho mình được.

Kim Tuyết Mai hiểu rất rõ, căn bản Kim Vũ Kiên không thích gã Cao Bằng kia, cũng không bao giờ vì thân phận của anh ta mà đồng ý ở bên anh ta được.

Tất cả những chuyện Kim Vũ Kiên làm đều vì cô, vì cô và Cao Phong.



Còn về Cao Bằng kia, dù hai người không bước chân ra khỏi nhà cũng có thể biết được rất nhiều sự tích ác liệt về anh ta.

Tốc độ thay bạn gái của anh ta còn nhanh hơn thay quần áo.

Là thế lực lớn nhất ở Thủ đô Hà Nội này, cho nên anh ta có thể làm mưa làm gió, đã từng làm rất nhiều chuyện táng tận lương tâm.

Thậm chí Cao Bằng còn làm chuyện đó với vợ và con gái của một thành viên trong hiệp hội Băng Phi...

Chuyện làm chuyện táng tận lương tâm như vậy, nếu ai theo anh ta, có thể có được kết quả tốt sao? Cô là chị gái, không thể vì chuyện của mình mà phá hủy cuộc đời của lvm.

"Chị!"

Kim Vũ Kiên kêu to một tiếng sau đó cô ấy nói: "Chuyện này, phải nghe lời em."

"Chị nói anh rể không gặp phải chuyện gì không may chỉ là bị người ta đón đi thôi! Anh rể yêu chị thế nào, chị còn hiểu rõ hơn em."

"Nếu anh ấy khôi phục trí nhớ, người đầu tiên anh ấy nhớ được chắc chắn là chị, nếu chị bị làm sao, anh ấy có thể tiếp tục sống nổi không?""Anh rể yêu chị như vậy, sao chị có thể để người đàn ông khác chạm vào chị?"

"Chuyện kiểu này, anh rể không cho phép, em cũng sẽ không cho phép!"

Kim Vũ Kiên nói xong, nước mắt rơi lã chã.

Kim Tuyết Mai nghe thấy thế trong lòng cũng bị chấn động.

Đúng vậy, nếu cô xảy ra chuyện gì, vậy thì chắc chắn Cao Phong sẽ tức giận phát điên mất.

Đến lúc đó, dù Cao Phong thu phục được cả Thủ đô Hà Nội này, chắc chắn cả đời anh ấy sẽ tự trách bản thân.

Cho nên, dù là vì Cao Phong, hay là vì bản thân, Kim Tuyết Mai cũng phải bảo vệ bản thân cho tốt.

Nhưng cô không thể vì như vậy, mà bắt Kim Vũ Kiên chịu tội thay cho mình.

"Vũ Kiên, chị..."

"Chị, chị đừng nói nữa, em sẽ bảo vệ tốt bản thân, chuyện này cũng không đến mức nguy hiểm như chị nghĩ đâu."

"Em sẽ cầm chân Cao Bằng một khoảng thời gian, đến khi không kéo dài thời gian được nữa, đến lúc đó chúng ta lại tính tiếp."

Kim Vũ Kiên miễn cưỡng nở nụ cười, sau đó cô bước lên trước nhẹ nhàng ôm Kim Tuyết Mai một cái.

"Chị, không nói chuyện này nữa, cả chị và em đều biết, hiện giờ đây là biện pháp tốt nhất."

"Chuyện này, chỉ có thể để em làm."

"Nếu như hai chúng ta đều không xuất hiện, không biết Cao Bằng sẽ làm gì với cha mẹ chúng ta nữa."

"Được rồi, nhất định phải nghe lời em đó, em sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Kim Vũ Kiên nói xong, trực tiếp buông cánh tay Kim Tuyết Mai ra, rồi kéo va li đi ra khỏi cửa.

"Vũ Kiên, Vũ Kiên!"

Kim Tuyết Mai kêu to một tiếng, sau đó muốn đuổi theo cô ấy.

"Chị, nếu chị còn bước thêm một bước nữa, em sẽ nhảy từ trên này xuống dưới."

Kim Vũ Kiên đột nhiên quay người lại nhìn tkm, sau đó cô ấy giơ tay ra chỉ xuống dưới núi Bông Thiên.

Nghe thấy thế bước chân ltm dừng lại, cô mở to mắt nhìn Kim Vũ Kiên, ánh mắt đây đau đớn.

Rõ ràng cô mới là chị gái, nhưng mà bây giờ lại để em gái mình đứng ra bảo vệ, trong lòng Kim Tuyết Mai đau đớn như bị dao cất.

Sau đó Kim Vũ Kiên lui về phía sau, mãi cho đến khi lui đến cửa biệt thự, cô ấy mới quay người rời khỏi chỗ này.

Phía cuối chân trời ánh nắng chiếu lên đôi bờ vai mềm yếu của Kim Vũ Kiên, tạo thành một cái bóng đổ dài trên mặt đất.



Nhìn bóng lưng cô vô cùng cô đơn, nhưng lại mang theo vẻ kiên cường.

Khiến người khác vô cùng đau lòng.

Trong mắt Kim Tuyết Mai nước mắt tuôn ra như suối.

"Cao Phong, anh mau về đi, mau quay lại đi!"

Kim Tuyết Mai nước mắt giàn giụa, cô nhìn lên trời khẽ thì thầm một câu.

Khi Kim Vũ Kiên kéo vali xuống dưới chân núi, lập tức có vài người bảo vệ chạy đến, trong đó còn có hai nữ bảo vệ.

"Cô Vũ Kiên, cô làm gì vậy?"

Một cô bảo vệ nghi ngờ hỏi.

"À, nhà tôi có chút việc, tôi phải về nhà một chuyến."

Kim Vũ Kiên thuận miệng giải thích một câu.

Cô bảo vệ kia nghe thấy thế thì sững sờ, sau đó khẽ nói: "Cô Vũ Kiên, trước khi chị Ngô đi đã thông báo, không cho cô và cô Tuyết Mai rời khỏi chỗ này."

"Khu dân cư cao cấp Bồng Thiên này là địa bàn của Tập đoàn Hà Đô chúng tôi, chúng tôi có đủ năng lực, cam đoan có thể bảo vệ an toàn cho hai người."

"Nhưng mà nếu như cô đi ra khỏi khu dân cư cao cấp Bồng Thiên này, cho dù chúng tôi muốn bảo vệ cũng không có đủ năng lực."

Cô bảo vệ kia nói rất nghiêm túc.

Kim Vũ Kiên khẽ gật đầu, tỏ vẻ mình biết rồi.

Sau khi ra khỏi Khu dân cư cao cấp Bồng Thiên này, chô nào ở trên mảnh đất Hà Nội cũng là địa bàn của Cao Bằng.

Nếu anh ta muốn đối phó với người nào, cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.

Cho dù là Tập đoàn Hà Đô, cũng không dám trắng trợn đổi chọi với Cao Bằng.

Dù sao, Cao Bằng cũng có bối cảnh rất sâu.

"Không cần nói nữa, tôi phải về nhà."

Kim Vũ Kiên thở dài một tiếng, sau đó vẫn cương quyết nói.

Có một số việc, căn bản không có cách nào trốn tránh, bắt buộc phải có người đi làm.

Cô gái kia thấy Kim Vũ Kiên đã cương quyết như vậy, cô ta cũng không nói thêm lời nào nữa.

Sau đó cô ta sắp xếp người đưa Kim Vũ Kiên rời khỏi chỗ này.

Lúc này ở biệt thự trung tâm khu dân cư Phương Đông.

Cao Bằng đang ngồi trên ghế sô pha, chân anh ta gác lên chiếc bàn đá cẩm thạch trước mặt, trong tay đang cầm một điếu xì gà giá trị xa xỉ.

Còn hai vợ chồng Kim Ngọc Hải thì đang lo sợ nơm nớp đứng ở bên cạnh.

Hôm nay ở trong căn biệt thự này, có không dưới năm mươi gã vệ sĩ mặc đồ đen, Cổ Minh Tuân cũng ở trong số đó.

"Sao hả? Hôm qua tôi uống quá nhiều, cho nên không đến chỗ này."

"Tính ra thì tôi đã cho ông bà thêm một ngày nữa rồi, sao hôm nay tôi vẫn chưa thấy được người?"

Hai mắt Cao Bằng lạnh như băng, anh ta nhìn thẳng vào Kiều Thu Vân nói.

"Cậu chủ Bằng bớt giận, bọn họ sẽ về ngay lập tức, ngay lập tức sẽ về thôi."

Kiều Thu Vân vội vàng nói.