Rể Quý Rể Hiền

Chương 812: Đã đến giờ



"Không như vậy, nếu cậu chủ Băng hoàn toàn trở mặt với chúng ta thì đến lúc đó chúng ta phải lựa chọn như thế nào đây?"

"Đến lúc đó anh ta bắt ép con thì làm sao, con có thế chống đối được à?"

Kiều Thu Vân trợn mắt nhìn Kim Tuyết Ngọc, bà ấy hét lên một cách cuồng loạn, hình như bà ấy dùng hết sức lực của mình để hét.

Nhưng mà, bây giờ trong mắt Kim Tuyết Ngọc khi nhìn thấy Kiều Thu Vân chỉ có sự thất vọng.

Bây giờ cả nửa câu cô ta cũng không thể nói đi được.

"Cô đừng nhìn mẹ với ánh mắt khinh thường đó, cô không biết quá khứ của mẹ thì dựa vào cái gì mà con có thể đánh giá con người tôi!"

"Từ nhỏ tôi ở nhà họ Kiều đã bị mọi người khinh thường, cô có biết vì sao hai bà cô của cô luôn cảm giác họ vượt trội khi đứng trước mặt tôi không?"

"Đó là vì từ nhỏ tôi đã mặc quần áo vứt đi của bọn họ, ăn những thức ăn mà bọn họ không ăn nữa, năm mẹ sáu tuổi đã bị bắt phải giặt quần áo cho bọn họ!"

"Cô có biết tại sao rất hiếm khi tôi về nhà họ Kiêu không? Bởi vì vốn dĩ đó không phải là nhà của tôi, tôi là được bọn họ nhặt được, được nhặt được cô hiểu không!"

Khi nghe thấy Kiều Thu Vân nói như vậy, đột nhiên Kim Tuyết Ngọc trợn to hai mắt, cô ta không tin nổi nhìn Kiều Thu Vân.

Từ trước đến giờ Kiều Thu Vân chưa kế những chuyện này cho bọn họ nghe.

"Mẹ..."

Kim Tuyết Ngọc nói một tiếng.

"Đừng có gọi tôi là mẹ! Cô không biết tôi xảy ra chuyện gì, vậy cô dựa vào cái gì mà nói tôi?"

"Con người của các người cao sang, các người tài giỏi, các người đều được người khác yêu thương chiều chuộng!"

"Nhà họ Kiều cũng vậy, bọn họ là con ruột, còn tôi là được nhặt về, cho nên khi tôi lên sáu tuổi đã phải giặt quần áo cho bọn họ, buổi tối còn phải giúp bọn họ đi lấy bô!"

"Khi có chuyện nào đó xảy ra, nếu họ thấy khó chịu sẽ chút giận nên người tôi, cô có biết tại sao tôi không có hình ảnh hồi nhỏ không? Bởi gì tôi không dám chụp ảnh, nên từ đó đến bây giờ tôi chưa bao giờ chụp ảnh!"

"Việc này bởi vì tôi bị bọn họ nhổ rất nhiều sợi tóc, trước năm mười tuổi tôi luôn bị hói đầu, cô có biết không?"

"Cũng bởi vì tôi là đứa con nhặt được, nhà bọn họ cứu mạng tôi, nuôi tôi lớn thành người nên cho dù tôi rất hận bọn họ nhưng tôi không thể trả thù bọn họ!"

"Nhà họ Kim có ba người con trai thì cha cô là người vô dụng nhất, không có ai bằng lòng muốn lấy ông ấy, cuối cùng tôi là người đồng ý lấy ông ấy, vốn dĩ tôi muốn ông ấy làm tôi được mở mày mở mặt, nhưng cha cô đúng là một người ngu dốt!"

Kiều Thu Vân điên cuồng hét, bà ấy vừa hét to nước mắt vừa chảy khắp khuôn mặt bà ấy.

"Mẹ, con không biết, con không biết chuyện..."

Khi thấy bộ dạng này của Kiều Thu Vân thì Kim Tuyết Ngọc cảm thấy luống cuống không biết phải làm sao.

"Tôi biết rõ hơn tất cả người khác, tiên quan trọng như thế nào, quyền thế quan trọng như thể nào, nó còn quan trọng hơn cả mạng sống của họ"

"Bởi vì nếu các người bị người khác bắt nạt mà bản thân không có quyền thế thì cuộc sống của họ sẽ bằng con lợn và con chó, thậm chí sống không bằng chết!"

"Cho nên, tôi muốn leo lên, tôi muốn leo càng nhiều càng tốt, để cho tất cả mọi người phải ngẩng đầu lên nhìn tôi!"

"Bởi vì công ơn nuôi dưỡng của nhà họ Kiều nên tôi không thể trả thù bọn họ! nhưng tôi muốn làm tất cả bọn họ phải biết Kiều Thu Vân tôi, sống tốt hơn bọn họ rất nhiều."

"Tôi có địa vị cao hơn bọn họ"2087647_2_25,60

"Cái gì tôi cũng ở trên đầu bọn họ!"

Kiều Thu Vân gầm thét quát, trên cố bà ấy nổi nên gân xanh, sau đó bà ấy xoay người định rời đi.

"Mẹ!"

Kim Tuyết Ngọc gọi một tiếng: "Kể cả mọi chuyện ra sao thì mẹ cũng không thể bán con gái mình, muốn bán con gái mình để đối được quyền thế của mẹ!"

"Cô thì biết cái gì? Cái gì cô cũng không hiểu!"

"Lúc đầu tôi hỏi bà ngoại cô, nếu bà ta không thích tôi thì có thể đuổi tôi đi để tôi tự sống tự chết tại sao lại giữ tôi lại?"

Bà ta nói cho tôi biết, bà ta không còn cách nào mới giữ tôi ở lại, nhưng bà ta không nuôi con giúp người khác, không cho tôi một ít cơm nào cả, giữ tôi lại đã là ơn phúc của tôi rồi!"

"Cho nên tôi phải nhớ công ơn nuôi dưỡng của bọn họ! Vì bọn họ nuôi dạy tôi lớn lên tôi phải cho bọn họ tất cả"



"Cho bọn họ tất cả, cô nghe hiểu không!"

Bay giờ Kiều Thu Vân giống như kẻ điên, bà ấy điên cuồng chạy ra ngoài, chạy một mạch cũng không quay đầu lại.

Bây giờ trong lòng Kim Tuyết Ngọc rất rối bời, đầu óc cô ta không nghĩ được cái gì nữa.

Cô ta không nghĩ tới, hồi nhỏ Kiều Thu Vân lại trải qua những chuyện này.

Cuối cùng cô ta cũng hiểu tại sao Kiều Thu Vân lại nịnh nọt người khác như vậy, dùng tất cả các biện pháp để đoạt được quyền thế.

Câu nói kia của Kiều Thu Vân, lúc người không có quyền thế sẽ bị người khác bắt nạt sống không bằng con chó, thậm chí là sống không bằng chết.

Câu nói này tác động rất lớn đến Kim Tuyết Ngọc, mà trong mắt Kiều Thu Vân thì tất cả mọi thứ kể cả mạng sống cũng không bằng quyền thế.

Kim Tuyết Ngọc không biết suy nghĩ cực đoan của Kiều Thu Vân có đúng hay không, thật sự cô không biết.

"Nhưng me ơi, chúng ta không thể tự mình tạo ra quyền thể được à! Tại sao chúng ta phải có quyền thế nhờ người khác!"

Kim Tuyết Ngọc căn răng tự nói một mình, nhưng sau khi cô ta nói xong câu này thì bản thân cô ta không còn sức nữa.Chuyện tự tạo ra quyền thế làm sao có dễ dàng? Dù sao không phải tất cả mọi người ai cũng là Cao Phong! Mà cho dù bọn họ là Cao Phong thì lúc tạo quyên thế cho mình bọn họ phải gặp bao nhiêu khó khăn? Cũng như bây giờ, thì Cao Phong đang ở thành phố Hòa Bình cũng đang gặp phải một thử thách rất lớn.

Lần này Xí nghiệp Dương Thị đã kìm hãm rất nhiều sự phát triển kinh tế.

Họ dùng toàn bộ sức mạnh của công ty, để chèn ép lần đầu xuống Bất động sản Tô Thịnh.

Bọn họ nhất định pahir bắt Cao Phong trả giá lớn cho những chuyện mà anh đã làm! Dòng họ Nam Phương với khu Thành Nam, thậm chí các thế lực to lớn ở thành phố Hòa Bình đều ngồi im để xem hai bên đánh nhau.

Ai cũng không muốn bị dính vào vụ đánh nhau này.

Tất cả bọn họ ddeuf biết, vô luận là Dương Thị chèn ép Cao Phong với Bất động sản Tô Thịnh hay là Cao Phong từ thế thua chuyển sang đánh thẳng Xí nghiệp Dương Thị...

Kể cả kết quả cuối cùng như thế nào! Thì ở thành phố Hòa Bình này sẽ có thêm một thế lực mới được sinh ra.

Hơn nữa có rất nhiều người có cùng suy nghĩ với Nam Phương An Khang.

Bọn họ cũng muốn xem thử, Cao Phong người đang được chú ý gần đây, có thể sử lý tốt chuyện này không.

Đối mặt với sức lực mạnh của Xí nghiệp Dương Thị lần này thì cũng chính là lần chứng minh thực lực của Cao Phong.

Kết cả có như thế nào thì bây giờ bọn họ đã quyết định nếu sau này gặp Cao Phong thì bọn họ sẽ dùng thái độ khác.

Bây giờ ba người Cao Phong, Vũ Hoàng Lê và Khúc Đại Minh, đều ngôi nhấm trà ở Bất động sản Tô Thịnh.

Tối hôm nay Cao Thành Sâm đã câm số tiền Cao Phong đưa cho anh ta đi thưởng những người bên dưới.

Chuyện Cao Phong đã hứa thì chắc chắn anh sẽ không phải là những câu nói suông.

Bây giờ Trong lòng hai cha con Dương Tuấn Minh rất vui sướng, bọn họ đang chờ đợi kết quả mà bọn họ muốn.

"Bây giờ đã trôi qua bốn mươi phút, chắc cũng sắp được rồi đúng không?"

Dương Nhân vừa nhìn đồng hồ xem thời gian vừa chà xát bàn tay nói.

Bí thư cũng nhìn xem thời gian, nhưng anh ta hơi nhíu mày.

Làm sao đến bây giờ vẫn chưa có thông tin trả lời? "Tổng giám đốc Dương, cậu Kiệt hai người chờ một chút để tôi đi gọi điện thoại hỏi xem."

Bí thư nhanh chóng đi đến bên cạnh bầm ddienj thoại chuyên dụng gọi.

"Cái gì?"

Bí thư vừa mới hỏi xong thì đã kêu lên một tiếng.

Dương Nhân và Dương Tuấn Minh nhìn nhau một cái, sau đó họ trầm giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Bí thư cầm điện thoại định nói dối rồi quay đầu báo cáo: "Tất cả những người chúng ta tìm trên đường, nhưng không có người nào làm..."

"Số tiền trước đây chúng ta đưa cũng đã được trả lại"

"Cái gì?"

Đột nhiên Dương Nhân bật dậy từ trên ghế.

"Không thể nào! Mấy người đó có quan hệ rất tốt với chúng ta, lần này tôi cho mấy người đó môi người ba tỷ năm trăm triệu, bọn họ đều miễn cưỡng không nhận."Giọng nói lạnh lùng của Dương Tuấn Minh vang lên.



"Nhưng mà, nhưng mà thật sự bọn họ không muốn..."

"Nếu nói, để bọn họ đi đối phó Bất động sản Tô Thịnh thì có trả nhiều tiền hơn nữa bọn họ cũng không làm"

Bí thư sợ sệt trả lời.

"Sít!"

Dương Nhân hút một ngụm không khí.

Những người mà ông ta tìm đều là đứng đầu về đất đai của khu Thành Nam, trên ngành này thì bọn họ rất nối tiếng.

Đừng nói là một Bất động sản Tô Thị, kể cả nhiêu thể lực hợp tác và chính Xí nghiệp Dương Thị của ông ta cũng không ngăn cản được bọn họ.

Mà bây giờ, bọn họ lại không dám động vào Bất động sản Tô Thịnh, ngay cả ông ta trả bọn họ ba tỷ năm trăm triệu thì bọn họ cũng không làm? "Chuyện này có gì đó không đúng...' Dương Nhân vừa mới ở miệng nói chuyện thì bỗng nhiên có người gõ cửa phòng làm việc.

"Tổng giám đốc Dương, có một vị khách yêu cầu nhất định phải gặp ông."

Người bên ngoài cửa cung kính nói.

"Vào đi!"

Dương Nhân xua tay nói.

Một giây tiếp theo, cửa phòng làm việc được mở ra, một người thanh niên vận bộ vest và đi giày da đeo cặp kính bước vào.

"Cậu là?"

Dương Nhân hơi nghi ngờ hỏi.

"Đúng vậy.

Tổng giám đốc Dương, ông không cần phải để ý đến tôi là ai đâu, tôi chỉ muốn đến đây nói cho ông biết một chuyện."

"Khi tôi vào đây thì tôi bắt đầu tính giờ, nếu trong vong ba mươi giây ông không gọi điện thoại xin lỗi anh Cao Phong thì tôi nhất định sẽ làm cho ông phải hối hận."

Khóe miệng của thanh niên hơi cong lên, đứng ở trong phòng làm việc, cậu ta vô cùng tự tin cười nói.

"Cậu là gì của anh ta mà ngạo mạn như vậy?"

Bây giờ Dương Tuấn Minh muốn đi đến chỗ thanh niên kia.

"Còn hai mươi giây nữa."

Vẻ mặt tự tin của thanh niên không thay đổi.

"Dệt mẹ mày? Mày chết địU" . Truyện Teen Hay

"Ông đây kìm cậu xuống đất thì cũng chưa đến mười giây!"

Dương Tuấn Minh mắng một tiếng, giơ nắm đấm chuyển về phía thanh niên.

Mà người thanh niên kia không tránh cú đấm này.

"Dừng tay!"

Cuối cùng thì Dương Nhân suy nghĩ sâu xa hơn Dương Tuấn Minh, ông ta cảm nhận được thanh niên không đơn giản.

Dương Tuấn Minh bị Dương Nhân gọi lại, anh ta nén giận thả näm đấm xuống.

"Còn mười giây nữa."

Vẻ mặt thanh niên vẫn không thay đổi, cậu ta đang đếm ngược thời gian.

"Cậu có thể làm gì để tôi hối hận, cậu muốn làm cái gì? Cậu là ai? Caauk là người Cao Phong phái đến đây?"

Trong lòng Dương Nhân sinh ra một dự cảm không tốt.

"Đã đến giờ."

Cụ cười trên thanh niên càng đậm.