"Được rồi, được rồi, Bằng thiếu gia, tôi lập tức trở về "
Cố Minh Tuấn nhận điện thoại, cúi người gật đầu nói, sau đó tắt điện thoại bỏ vào trong túi.
Bộ dạng vừa rôi khúm na khúm núm, so với Cố Minh Tuấn lúc trước thì thật sự như hai người khác nhau.
"Ha ha, ông đúng là có tố chất làm chân chó đấy."
Lâm Vạn Quân cười lạnh một tiếng.
"Ha ha ha! Lâm Vạn Quân, ông muốn chọc cười chết tôi à?"
"Ở cái thời kì kỹ nữ dở khóc dở cười, ông còn có sức mà khinh thường tôi à?"
"Cho dù tôi là cái chân chó, thì cả ngày tôi cũng có thể được ăn ngon rôi nhậu nhẹt, ra cửa thì được xe sang trọng đưa đón, tôi cũng được xem là khách quý ở bất cứ đâu nơi thành phố Hà Nội này."
"Còn ông, ông nhưng cũng có đức độ nhỉ! Ông trải qua ngày tháng gì? Mấy tháng không thấy ánh mặt trời, ăn cơm uống nước đều là tôi bố thí cho, ngày cả tên ăn mày cũng không bằng."
"Ông nói xem, ông có cái sức mạnh gì chứ, nhìn xem cũng không bằng chân chó như tôi?"
cơ thể Cố Minh Tuấn hơi nghiêng vê trước, một phát tháo khẩu trang xuống, cười lạnh nhìn về phía Lâm Vạn Quân.
Lâm Vạn Quân cũng không nói nữa, cứ mang vẻ mặt thương hại như thế mà nhìn Cố Minh Tuấn.
Giống như Cố Minh Tuấn trong mất của ông ấy rất đáng thương cảm.
"Bớt dùng cái loại ánh mắt này nhìn tôi! Nói cho ông biết tin này, Bằng thiếu gia lập tức sẽ bắt Kim Tuyết Mai, người phụ nữ của Cao Phong đến tay, ha ha!"
"Việc táng tận lương tâm làm nhiều rồi, nhưng rồi sẽ bị trời phạt."
Lâm Vạn Quân chậm rãi mở miệng.
"Ha ha! Vậy ông đây sẽ nhìn xem ông trời có thể giáng tiếng sấm đánh chết tôi hay không!"
Cố Minh Tuấn cười lạnh không dứt, bộp một tiếng đóng cửa phòng.
"Không lâu nữa, không lâu nữa sẽ bị trời phạt!"
Lâm Vạn Quân nắm chặt nắm tay, trong mắt tràn đầy sự lạnh lẽo.
Nhìn qua đồng hồ treo trên tường, đã trôi qua nửa tiếng.
Muốn lại gọi điện thoại cho Long Chí Nghiệp, đây là việc không thể.
"Long Tuấn Hạo, xảy ra chuyện gì rồi?"
Lâm Vạn Quân nhíu mày, nhẹ giọng lẩm bẩm.
Tuy Long Chí Nghiệp chưa nói hết, nhưng chỉ dựa vào nửa câu phía trước cũng biết Long Tuấn Hạo bên kia, nhất định là xảy ra một vài vấn đề rồi.
Ý của Long Chỉ Nghiệp, hình như là muốn nói rãng Long Tuấn Hạo trúng quỷ kế của kẻ thù chăng? "Không nên......"
"Nếu như Long Tuấn Hạo đã xảy ra chuyện, như vậy mười mấy trăm triệu của mình không phải mất trắng rồi sao?"
"Lâu như thế không có liên lạc lại, lẽ nào, bọn họ cũng đã xảy ra chuyện?"
Lâm Vạn Quân càng nghĩ, trong lòng càng bất an.
Cố Minh Tuấn nói không sai, Lâm Vạn Quân trước đây thấy Cao Phong đã hết hy vọng, đã đem đại bộ phận đất đai mà Phòng Vũ An sở hữu điều ra ngoài.
Sau đó thông qua một con đường bí mật, số tiền được chuyển ra ngoài mà không để lại dấu vết.
Cao Bằng không học vấn không nghề nghiệp, càng không hiểu chuyện buôn bán, thấy sở hữu đất đai của Phòng Vũ An không đáng bao nhiêu tiên, còn nghĩ rằng Cao Phong điều hành không tốt.
Mà thực tế, số tiền này đã bị Lâm Vạn Quân mang đi, chế tạo ra một con át chủ bài siêu đẳng.
Về phần át chủ bài siêu đẳng này là cái gì, Lâm Vạn Quân chưa từng nói với bất kỳ ai.
Người biết chuyện này, sợ rằng không nhiều hơn một bàn tay.
Trong số này, thì có Phan Hải Huy! Chính là cậu cả của nhà họ Phan ở Hà Nội, Phan Hải Huy! Bởi vì khoản tiền kia, Lâm Vạn Quân đã giao cho Phan Hải Huy.
Trước đây lúc Cao Phong ở thành phố Hà Nội phát triển, Phan Hải Huy xem như là người sớm nhất trong nhóm đi theo Cao Phong.Trải qua vô số sự việc được xác nhận, trình độ trung thành của Phan Hải Huy đã được Lâm Vạn Quân công nhận.
Đồng thời, Lâm Vạn Quân cũng thử Phan Hải Huy rất nhiều lần, sau này mới đưa ra quyết định này.
Bởi vì Phan Hải Huy là người chọn lựa thích hợp nhất.
Số tiền này, cứ giao cho Phan Hải Huy.
Chỉ là, ngoại trừ lúc bắt đầu bọn họ có chút liên lạc, nhưng bây giờ đã thật lâu không có liên hệ nữa.
Mà bây giờ Long Tuấn Hạo bên kia gặp chuyện không may, thật sự khiến Lâm Vạn Quân nghĩ không ra.
Chẳng lẽ át chủ bài siêu đẳng này của mình cũng không phát huy được tác dụng? Lâm Vạn Quân càng muốn biết, trong lòng càng là không có chắc chắn.
Ôm vô số ý nghĩ, Lâm Vạn Quân nhẹ nhàng năm xuống, nhưng lại chẳng buồn ngủ chút nào.
Ở vô số nơi, những điều khác nhau đang xảy ra.
Trong bầu không khí tưởng như tĩnh lặng ấy lại có những luông sóng ngầm trào dâng, ẩn chứa vô số bí mật.
Ngày tiếp theo, ở thành phố Hoà Bình.
Cao Phong vừa mới rửa mặt xong đã nhận được điện thoại của dòng tộc nhà họ Nam Phương Đồng thời, Nam Phương An Khang cũng gọi điện đến.
"Ha ha, đúng là không kiềm chế được rồi à?"
Cao Phong cười lạnh một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại, lấy dao cạo râu ra cao râu mép.
Râu mép nếu không được cạo sạch sẽ thì sẽ khiến mặt nạ không dán vào trên mặt, rất dễ dàng bị người khác nhìn ra khác thường.
Điện thoại của Nam Phương An Khang bị cắt đứt, yên lặng vẻn vẹn không đến năm giây, lại gọi lại lần nữa.
Cao Phong nhìn cũng không nhìn, liên trực tiếp đem điện thoại tắt đi lần nữa.
Mà Nam Phương An Khang lại rất kiên trì, không bỏ cuộc gọi lại lần nữa Lúc này, Cao Phong bật luôn chế độ im lặng, lại thuận tay đặt điện thoại di động qua một bên.
Có những lúc, cái giá nên có, vẫn là phải nằm bắt.
Đợi sau khi Cao Phong rửa mặt sạch sẽ, lại đeo mặt nạ mô phỏng lên, tiếng chuông điện thoại lại vang lên một lần nữa.
Bấy giờ lại là một dãy số xa lạ.
Khoá miệng Cao Phong hiện lên một tia nghiên ngẫm, nhận điện thoại rồi đi về phía sô pha.
"Alo."
Cao Phong nhẹ nhàng alo một tiếng.
"Là cậu Cao à! Tôi là Nam Phương Minh Nghị "
Phía đối diện truyên đến giọng nói già nua của Nam Phương Minh Nghị, nghe rất là bất đắc dĩ.
Cao Phong trong lòng cười, quả nhiên bị chính mình đoán trúng rồi.
"Ngài Nam Phương có chuyện gì thế?"
Giọng nói của Cao Phong cố ý mang theo sự nghi hoặc.
"Khụ khụ, chuyện là như thế này, ngày hôm qua gặp mặt, lúc đó có hơi không vui vẻ với cậu Cao."
"Cho nên tôi muôn mời cậu Cao đến nhà, không biết cậu Cao có thời gian hay không?"
Nam Phương Minh Nghị ho khan một tiếng rồi nói.
Có thể được dòng tộc nhà họ Nam Phương mời làm khách, có lẽ là toàn bộ thành phố Hà Nội cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Mà có thể được ông cụ của dòng tộc nhà họ Nam Phương tự mình mời, vậy cảng là như lông phượng và sừng lân.
Ít nhất, người trẻ tuổi như Cao Phong đây tuyệt đối là người đầu tiên.
"Thật ngại quá, tôi không có thời gian."
Cao Phong vốn dĩ không có chút do dự nào, cứ thế trực tiếp nói lời từ chối.
"Vậy cậu Cao lúc nào thì có thời gian?"
Nam Phương Minh Nghị vội vàng hỏi.
"Tôi cũng không rõ nữa, hiện tại có chút việc, sau này chúng ta lại nói đi"
Cao Phong nói xong, trực tiếp tất điện thoại, cầm chìa khóa xe ra khỏi nhà.
Mà bên kia Nam Phương Minh Nghị bị cúp điện thoại lại khẽ than thở một tiếng, cũng chậm rãi để điện thoại di động xuống.
"Ông nội, nếu không được thì quên đi, dòng tộc nhà họ Nam Phương không có anh ta thì cũng không sao mà?"