Rể Quý Rể Hiền

Chương 871



Chương 871

“Nhưng nhớ cho kỹ, nếu lần sau khiêu khích tôi, tôi sẽ giết chết ông ngay lập tức!”

Hứa Viễn Nam vội vã xua tay nói: “Tôi không dám, không dám…

Cao Phong nói xong, anh đưa mắt nhìn Kim Tuyết Mai. Kim Tuyết Mai hiểu ý, nhanh chóng theo bước chân của Cao Phong đi ra ngoài.

Hai tên vệ sĩ và Chu Hồng Trung, đừng nói đến việc ngăn cản Cao Phong lại, bọn họ từng người một đều đang nằm im trên mặt đất giả chết cả rồi.

“Cao Phong, Cao Phong…

Sau khi ra ngoài, Kim Tuyết Mai nóng lòng muốn lao ngay vào vòng tay của Cao Phong, nhưng khi nhìn thấy mọi người xung quanh cô đành kìm chế lại.

Cao Phong không nói thêm gì, anh nằm lấy lòng bàn tay của Kim Tuyết Mai, lập tức kéo cô rời khỏi khách sạn. Quần áo trên người anh rách nát, trên đó còn dính vài vệt máu, vết máu trên trán cũng chưa khô, trông vô cùng đáng sợ.

Nhưng Cao Phong không quan tâm đến những ánh mắt của mọi người xung quanh nữa.

Cao Phong trước kia đã dốc hết sức lực vì những người mà anh quan tâm.

Nhưng từ giờ phút này trở đi, Cao Phong sẽ chỉ sống vì những người đã quan tâm lo lắng cho anh.

Còn đối với ánh mắt và suy nghĩ của người khác, có liên quan gì đến anh chứ? “Cao Phong, chúng ta đi rửa sạch mặt mũi trước đi.” Kim Tuyết Mai kéo Cao Phong đi đến một nhà vệ sinh công cộng cách đó không xa.

“Em chờ anh ở đây, anh đi mua bao thuốc.

Khóe miệng Cao Phong hơi cong lên, anh sờ sờ mái tóc của Kim Tuyết Mai.

Kim Tuyết Mai đột nhiên cảm thấy rằng Cao Phong đã thực sự thay đổi rồi…

Sự thay đổi này khiến cho anh có chút xa lạ, dường như có thứ gì đó sâu thẳm bên trong Cao Phong đã hoàn toàn thức tỉnh, tạo cho người ta một cảm giác rất lạnh lẽo. Mặc dù khi đối mặt với Kim Tuyết Mai, Cao Phong đã cố gắng hết sức để áp chế sự lạnh lùng đó lại, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được.

“Anh đã không hút thuốc vài tháng nay rồi.”

Kim Tuyết Mai hồi phục lại tinh thần, cô lo lắng nhìn Cao Phong.

“Ừm, bỗng nhiên anh muốn hút thuốc, chờ anh nhé.” Cao Phong mỉm cười, sau đó xoay người rời khỏi nhà vệ sinh công cộng.

“Mẹ kiếp. Tên nhóc này quá độc ác”

Chu Hồng Trung nhặt áo bên cạnh, bỏ lại cánh tay của mình.

Cơ thể Hứa Viễn Nam run rẩy, chậm rãi đứng lên, trống ngực đập dồn dập vì sợ hãi.

“Giám đốc Nam, phải làm sao đây? Chúng ta đi bệnh viện trước đi, hiện tại tôi sẽ gọi điện thoại kêu người tới. Trận này, nhất định chúng ta sẽ quay lại tính sổ.” Chu Hồng Trung hung hăng nhổ một bãi nước bọt.

“Không được. Còn chưa đợi Hứa Viễn Nam lên tiếng, Đàm Hồng Duy đã mở miệng nói trước.

“Sao cơ?” Hứa Viễn Nam và Chu Hồng Trung cùng hỏi.

“Ánh mắt của tên nhóc này… Tôi đã từng thấy ở trên người một kẻ vô cùng liều mạng, đó là một kẻ vô cùng liều mạng”

“Tôi nói cho các ông nghe, Cao Phong chắc chắn có gan giết người. Chúng ta vì một con đàn bà, không đáng… Đàm Hồng Duy trơn tròn hai mắt, ôm đầu đứng lên, trong lòng vẫn nỗi sợ hãi chưa tan, nói.

Hiện tại, ông ta thực sự sợ rồi.

Mà Hứa Viễn Nam cũng từng có trải nghiệm sâu sắc với câu nói này.

Đôi mắt lạnh lùng như dã thú của Cao Phong thực sự khiến ông ta sợ hãi.

Ông ta không chút nghi ngờ rằng nếu vừa rồi Kim Tuyết Mai không hét lên kịp thời thì chắc chắn Cao Phong sẽ không chút do dự đâm vào cổ Hứa Viễn Nam. Đối mặt với sự bất đồng trong cuộc trò chuyện, chính là một tên điên lấy sinh mạng ra đùa giỡn, Hứa Viễn Nam thực sự có chút sợ hãi.

“Mẹ kiếp, thằng đó chỉ là một thắng nhóc rác rưởi, một thằng nhóc rác rưởi với hai bàn tay trắng.

“Chúng ta có tiền có thể, hắn ta không xứng để chúng ta làm vậy…” Đàm Hồng Duy tự an ủi, khuyên nhủ hai người một câu.

Hứa Viễn Nam chịu đựng đau đớn đứng lên, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng nhiều hơn vẫn là sự tức giận.

“Mẹ kiếp, vậy mà tôi lại bị một thằng ngu đánh”

“Trước hết cứ đi bệnh viện xử lý vết thương đã. Tôi biết nhà của Kim Tuyết Mai ở đâu, tối nay tôi sẽ qua đó, làm Kim Tuyết Mai trước mặt Cao Phong. Mẹ kiếp.”

“Hắn ta có thể đánh nhau, nhưng có thể đánh bại mấy chục người không?”

“Đợi đến lúc đó tôi sẽ trói hắn ta vào ghế rồi để hắn nhìn kỹ cái cách tôi làm với Kim Tuyết Mai”

Hứa Viễn Nam hung hăng nhổ một bãi nước bọt rồi bước ra ngoài.