Rể Quý Rể Hiền

Chương 874



Chương 874

Cao Phong không nói thêm gì nữa, xoay người đi vào phòng tắm trong phòng bao, chậm rãi rửa sạch vết máu trên tay.

Nhìn thấy chất lỏng màu đỏ tươi chảy vào rãnh thoát nước, trong lòng Cao Phong không chút bận tâm.

Về vụ án mạng hôm nay, anh không hối hận.

Vì trong ba tháng này, Kim Tuyết Mai đã không rời khỏi anh một bước, ngậm đắng nuốt cay chịu bao cay đắng, tủi hờn…

Dù có phải hủy diệt cả thế giới này thì cũng có sao?

Vào cuối mùa thu, thời tiết chuyển lạnh hơn đôi chút. Một cơn gió lạnh thổi qua, Kim Tuyết Mai không nhịn được mà ôm lấy quần áo của mình.

Tuy nhiên, lúc này trong lòng Kim Tuyết Mai lại cực kỳ ấm áp.

Nhìn về phía xa, có một bóng dáng đang từng bước tiến về phía cô, trong lòng Kim Tuyết Mai tràn đầy ấm áp, đôi mắt ứa lệ.

Hóa ra cái gì cô cũng không cần, cô chỉ cần anh. Nước mắt làm nhòe đôi mắt cô, ngay cả hình bóng anh cũng trở nên mơ hồ.

Kim Tuyết Mai vội lau đi, sợ rằng mình không thể nhìn rõ bóng dáng anh.

Càng sợ rằng tất cả đây chỉ là một giấc mộng.

“Ngốc nghếch, lớn bằng ngần này tuổi rồi mà khóc nhè thành vậy?” Cao Phong đi đến, véo nhẹ vào mũi Kim Tuyết Mai. Kim Tuyết Mai mở to đôi mắt đẫm lệ, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi: “Không phải anh đi mua thuốc lá à?”

“Ừm, anh không có tiền, ông chủ không đồng ý ghi sổ cho anh.” Cao Phong dừng lại một chút rồi trả lời.

Kim Tuyết Mai ngay lập tức bật cười: “Vậy mà anh còn nói với em rằng anh có tiền..”

“Đi thôi đi thôi, về nhà trước đã.”

Cao Phong không để ý, anh khoát tay, kéo Kim Tuyết Mai lên chiếc xe anh đã gọi rồi mau chóng trở về. Bởi vì có người ngoài trong xe, Kim Tuyết Mai không nói nhiều với Cao Phong.

Kim Tuyết Mai muốn tài xế chở thẳng đến bệnh viện, nhưng bị Cao Phong từ chối.

Vì vậy Kim Tuyết Mai chỉ có thể tự mua một ít thuốc để khi về nhà tự thoa cho Cao Phong.

Trên đường đi hai người không nói một lời, cho đến khi cả hai trở về nơi ở của mình.

Mà chủ nhà đã sớm ngồi đợi ngoài sân.

Nhìn thấy cách ăn mặc của hai người Kim Tuyết Mai và Cao Phong, vài người đều sửng sốt.

Hôm qua hai người đem bộ dạng như vừa đánh nhau với người khác trở về, sao hôm nay lại còn nghiêm trọng hơn cả hôm qua?

Nhưng họ cũng không quan tâm đến những gì Cao Phong và Kim Tuyết Mai đã làm, họ chỉ quan tâm đến lợi ích của bản thân.

“Kim Tuyết Mai, tiền thuê mà tôi đã nói với cô lúc sáng… Chủ nhà đánh giá Kim Tuyết Mai một cái, nhếch miệng nói.

Không đợi Kim Tuyết Mai nói, Cao Phong đã dùng giọng điệu lạnh như băng trả lời: “Lần sau nửa đêm còn gõ cửa phòng tôi, tôi sẽ giết bà” Ngừng một chút, anh nói tiếp: “Ai tới, tôi giết kẻ đó.

Cao Phong nói xong, lạnh lùng liếc nhìn mọi người.

“Hå.”

Vài người lập tức ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn

Cao Phong.

Thằng ngu này…

Có phải thằng ngu này trở lại bình thường rồi không? Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Cao Phong, mấy người sửng sốt không nói lên lời.

Cao Phong không nói lời nào liền đưa Kim Tuyết Mai vào phòng.

“Lach cach.”

Khoảnh khắc cửa phòng vừa khóa lại, Kim Tuyết Mai không thể kiểm soát được bản thân, lao vào vòng tay của Cao Phong. Nước mắt cô không ngừng tuôn rơi.

Lâu như vậy rồi, cuối cùng cô cũng có thể khóc trong vòng tay của Cao Phong.

Cô muốn dùng nước mắt để đem tất cả những tủi thân, chua xót trong ba tháng qua rửa sạch sẽ.

“Anh xin lỗi, tại anh” Cao Phong nhẹ nhàng vuốt tóc Kim Tuyết Mai.

“Em không trách anh, không trách em. Em chỉ hận chính mình không chăm sóc tốt cho anh.”

Kim Tuyết Mai khóc “hu hu” trong vòng tay của Cao Phong lắc đầu không ngừng.

“Ba tháng qua, vất vả cho em rồi. Từ bây giờ, ngôi nhà của hai chúng ta cứ để anh gánh vác.” Giọng điệu của Cao Phong bình tĩnh nhưng cực kỳ nghiêm túc.

“Được, em nghe anh, đều nghe anh hết. Kim Tuyết Mai ngẩng mặt lên, hé miệng hôn lên môi Cao Phong.