Rể Quý Rể Hiền

Chương 881



Chương 881

“Người đàn ông của Kim Tuyết Mai đây ra ngoài phải ăn mặc sạch sẽ, cho dù là đồ làm nông hay là đồ cao cấp, cũng phải thật sạch sẽ.

“Hơn nữa cho dù hiện giờ anh đang trong hoàn cảnh rồng bị mắc cạn tôm giỡn mặt thì hãy nhớ anh vẫn là một con rồng đó!”

“Sau này nếu như rồng bay lên trời, em cũng không muốn thời gian này trở thành thời gian đen tối của anh.”

Lời nói của Kim Tuyết Mai chân thành và tha thiết khiến sống mũi của Cao Phong cay cay.

“Em cứ yên tâm, anh sẽ làm được!” Cao Phong gật đầu một cách nặng nề.

Có rất nhiều người mong đợi ở anh, có rất nhiều người đang chờ đợi anh. Mong đợi thời khắc rồng bay lên trời xanh, vậy thì sao anh có thể phụ lòng mọi người chứ?

Nếu là như vậy, vậy thì lương tâm của Cao Phong sẽ bị lên án mất.

Ngay cả trong giấc mộng, mơ thấy những binh sĩ nhà họ Cao đã chết, anh cũng cảm thấy hổ thẹn trong lòng.

“Về chuyện nhà cửa chắc chắn chúng ta sẽ chuyển! Nơi này hẻo lánh quá, thông tin thì bị phong tỏa.” Cao Phong ngầm trong lòng.

Sau đó, anh rời khỏi nhà, Kim Tuyết Mai khóa cửa lại.

Khi Cao Phong ra ngoài làm việc, Kim Tuyết Mai ở nhà thu dọn đồ. Sau đó, cầm điện thoại tra một hồi cũng không thấy có công việc gì có thể làm tại nhà cả.

Yêu cầu công việc của cô rất đơn giản, chỉ cần kiếm được bốn trăm nghìn, có thể trả phí sinh hoạt một ngày của cô và Cao Phong là được rồi.

Nếu như vậy thì tiền mà Cao Phong kiểm được có thể tiết kiệm thêm một chút.

Năm giờ chiều.

Cao Phong đặt bao xi măng cuối cùng xuống, hít một hơi dài, Vài ngày qua, khi đã thích nghi với công việc cường độ cao này, anh không còn cảm thấy mệt mỏi như trước nữa.

“Chàng trai trẻ! Làm tốt lắm! Hôm nay các được nhiều đấy!

Quản đốc Mao Quang Phi tiến lại, định dơ tay vỗ vai Cao Phong, nhưng ông ta lại rụt tay lại.

Cao Phong cười đáp lại, cũng không muốn nói thêm điều gì.

Đối với anh, Mao Quang Phi này, thực ra cũng không có ấn tượng tốt lắm.

Vài ngày qua, anh cũng đã nhìn thấu con người này, quả thực là một con quỷ hút máu mà.

Chỉ riêng Cao Phong, mỗi ngày ông Mao Quang Phi đã ăn chặn của anh gần hai trăm nghìn lận.

Nhưng Cao Phong cũng không muốn gây chuyện nên không thèm nói với ông ta. Trời xanh biết những gì mà ông ta làm mà.

Những gì mà ông ta nợ sớm muộn gì cũng sẽ phải trả lại mà thôi.

Mao Quang Phi lấy trong ví ra một triệu, nhìn Cao Phong và nói: “Ngày mai cậu ở nhà nghỉ ngơi đi, hai ngày này cũng không có việc gì, có việc thì tôi lại gọi cậu”

Cao Phong ngày người một lúc, cũng không nói gì thêm.

Với số tiền hôm nay kiếm được, anh sẽ đưa Kim Tuyết Mai rời khỏi nơi khỉ họ cò gáy này, nên là có công việc hay không cũng không quan trọng nữa.

“Hôm nay cậu vác được hơn 600 bao, hôm nay tôi cũng không có tiền lẻ, vậy đi tôi để tròn tiền cho cậu là một triệu bốn trăm nhé!”

“Thấy cậu làm cũng tốt, tôi chỉ chiếu cố cho mình cậu thôi đấy! Cậu đừng có nói cho ai biết.”

Mao Quang Phi liếc nhìn Cao Phong, sau đó do dự một lúc rồi rút ra bốn nghìn.

Ông ta để bốn trăm nghìn này vào chỗ một triệu lúc nãy, sau đó liền đưa cho Cao Phong.

Cao Phong nhìn Mao Quang Phi có chút bất ngờ, không giống phong cách bình thường của ông ta!

Ông ta lúc nào cũng không cho công nhân thêm tiền dù chỉ một chút, thế mà giờ ông ta lại cho anh thêm rất nhiều tiền.

“Cảm ơn, nhưng ông cứ tìm tiền lẻ rồi đưa cho tôi đi, có bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu.” Cao Phong lắc đầu từ chối.

“Được rồi, cho cậu thì cậu cứ cầm lấy đi, ở nhà và đợi điện thoại của tôi.”

Mao Quang Phi nhét tiền vào tay của Cao Phong sau đó quay người rời đi.

Cao Phong cầm trong tay một triệu bốn trăm nghìn, anh do dự một chút rồi cất vào trong túi, không nói gì thêm.

Có lẽ là lương tâm của Mao Quang Phi cắn rứt khi mấy ngày nay ông ta đã ăn chặn của Cao Phong khá nhiều tiền, không phải hai triệu thì cũng là triệu sáu rồi.

“Đi mua một ít trứng và một ít thịt nào.” Cao Phong sờ tiền trong túi cảm thấy rất vui vé.

Trước khi rời đi, cùng Kim Tuyết Mai ăn một bữa thật ngon, coi như cũng là lời chào tạm biệt với nơi này.