Rể Quý Rể Hiền

Chương 920



Chương 920

Tuy nhiên, trong nhóm tộc trưởng của nhà họ Cao có hai vị trưởng lão thà chết chứ không đồng ý. Nói cái gì mà, phải tìm ra nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của Cao Kinh Thiên rồi mới sẵn sàng nói chuyện tiếp theo.

Hai vị trưởng lão nói: “Chúng ta chưa từng nhìn thấy thi thể của cậu Cao Kinh Thiên, vậy thì chúng ta không thể cho rằng cậu ấy đã chết! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác”

Vì vậy, trong mấy tháng qua cả đôi bên vẫn luôn rất căng Trong gia tộc, có Cao Kim Thành và Cao Quang Minh là thắng. hai chiến sĩ năm lính trong tay, họ đã chống lệnh và dẫn lính đến thành phố Hà Nội để điều tra.

Sau khi bị Cao Anh Hạo phản tôi là chống lại lệnh xử lý sạch cả hai mươi sáu chiến sĩ và đưa vào tù năm mươi bảy người, mới có thể dìm chuyện này xuống.

Thế nhưng, những người còn lại đã bị Cao Kim Thành và Cao Quang Minh mang theo và biến mất khỏi tầm mắt của nhà họ Cao Cả hai đều bị buộc tội là kẻ phản bội nhà họ Cao, bị rất nhiều người chỉ trích, nhưng họ vẫn kiên quyết, nhất định phải tìm thấy manh mối của cậu Phong.

Cao Anh Hạo thẹn quá hóa giận, sử dụng thiết bị theo dõi của nhà họ Cao để định vị đám người của Cao Kim Thành và Cao Quang Minh.

Bên cánh tay trái của mỗi người lính nhà họ Cao sẽ được cấy một con chip bao gồm dữ liệu cá nhân và thông tin vị trí.

Cao Anh Hạo yêu cầu định vị vị trí theo tín hiệu và bao vây một ngọn núi hoang vu.

Trong một vùng trũng thấp nào đó, người ta tìm thấy rất nhiều con chip, máu tươi đã khô lại vẫn còn dính trên đó. Các con chip được sắp xếp cẩn thận để tạo thành bốn ký tự.

“NỢ MÁU TRẢ MÁU” Đám người của Cao Kim Thành đang ở trong tình trạng không có bất kỳ điều kiện chữa trị y tế nào, bọn họ đã sử dụng một con dao găm để lấy con chip trên cánh tay ra.

Cao Anh Hạo tức giận phun ra một ngụm máu, sau đó liền cử thêm người đi truy lùng Cao Kim Thành và những người khác.

Đối với công việc kinh doanh của gia tộc, Cao Anh Hạo cũng không dễ dàng gì. Anh ta đã phải người đến thành phố Hà Nội canh giữ Cao Đông. Đó chỉ là một hành động nhỏ mà thôi. Móng vuốt ma quỷ của Cao Anh Hạo đã chạm đến rất nhiều nơi, xâm nhập vào các địa bàn của nhiều thể lực. Đây là một cú sốc của nhà họ Cao ở Đà Nẵng trong vài tháng qua.

Còn Cao Tử Hàn, vẫn luôn bị lừa gạt, mãi cho đến chiều anh, mới vô tình nhiều thấy tin tức này.

Nghe tin Cao Phong đã chết, trong người Cao Tử Hàn như có một luồng điện đang chạy quanh, bất chấp sự ngăn cản của gia đình họ Cao, cô vội vã đi thành phố Hà Nội và đến tầng cao nhất của khu dân cư cao cấp Bồng Thiên.

Cô đã ngồi co quắp trong căn phòng này ba tiếng đồng hồ rồi, toàn thân tê dại, cả người như chết lặng đi.

Cao Tử Hàn không dám tin, ba tháng trước anh còn nằm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cùng cô ngắm bình minh, nghịch sương sớm với anh Kình Thiên, vậy mà giờ đây anh đã đi thật rồi sao.

Gặp nhau lại lần nữa, đã trở thành ngày anh vĩnh viễn biến mất cõi đời, Cao Tử Hàn không có cách nào để chấp nhận được sự thật này.

“Anh Kinh Thiên, anh nói muốn bảo vệ Tử Hàn cả đời mà, anh không thể thất hứa như vậy được, không thể “

“Tử Hàn còn nói, sau này khi lớn lên muốn được gả cho anh, anh quên rồi sao?”

“Tử Hàn không quan tâm anh đã có kết hôn, chỉ cần Tử Hàn có thể ở bên cạnh anh, nhìn thấy anh mỗi ngày, Tử Hàn đã mãn nguyện lắm rồi…”

Cao Tử Hàn để mặc cho nước mắt cứ tuôn chảy ra, ướt cả gò má, vô thức mà tự lẩm bẩm một mình. Nỗi xót xa trong lòng không thể diễn tả thành lời.

“Cô Tử Hàn, chúng ta nên về thôi.”

Ngoài cửa truyền đến một giọng nói trầm thấp. Cao Từ Hàn từ từ ngừng khóc, sụt sùi cánh mũi rồi thở dài một hơi.

“Tôi muốn sống ở đây.” Cao Tử Hàn thở mạnh ra một hơi, đáp.

“Cô Tử Hàn, cô biết đây là chuyện này là rất viển vông mà.” Ngoài cửa lại lên tiếng. Cao Tử Hàn sững sờ một hồi, sau đó lắc đầu cười khổ. Trong mắt người khác, nhà họ Cao ở Đà Nẵng không thể với tới, con cháu nhà họ Cao lại vô cùng cao Trên thực tế, ngay đến cả tự do cũng không có.

Cô muốn ở lại nơi Cao Phong đã từng sống, nhưng cô lại không có quyền này.

Cao Tử Hàn nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy một đóa hoa thủy tiên vàng đang nở rộ.

Hoa thủy tiên vàng tượng trưng cho niềm vui và chờ mong ngày gặp lại.

Cao Tử Hàn nhẹ nhàng đứng dậy, nhẹ nhàng đặt tấm ảnh xuống tủ đầu giường. Sau đó cô lại khe khẽ đặt một bông hoa thủy tiên lên tấm ảnh.

“Anh à, bất cứ lúc nào, nơi đầu, Tử Hàn đều mong được gặp anh.”

“Cho dù là, đi theo anh.”

Cao Tử Hàn quan sát thật kỹ đồ đạc trong phòng, sau đó bước ra khỏi phòng.

Nguyên nhân cái chết của Cao Phong phải được điều tra rõ ràng.