Rể Quý Rể Hiền

Chương 930



Chương 930

Trung bình cứ mỗi năm giây, sẽ có một tên thanh niên bị Cao Phong đánh gục. Mà phần lớn bọn chúng là là bị Cao Phong dùng một cái tát hạ gục.

Đối phó với những loại người này, Cao Phong hoàn toàn nhận ra, đối phó với đám người này chỉ đang làm mất thời gian của anh mà thôi.

Chỉ cần một cái tát, lập tức có thể khiến cho bọn chúng không nhấc nổi thân. Hơn nữa sau lần tỉnh dậy này, Cao Phong có thể rõ ràng cảm nhận được, trải qua vài ngày thích ứng, sức mạnh của anh đang ngày càng cường đại hơn.

Hôm qua sau khi đi tìm Mạo Quang Phi đòi nợ, khi đối mặt với đám người tạm bợ đó, Cao Phong liền phát hiện ra sự biến hóa này trong cơ thể anh Cao Phong nghĩ, có lẽ là do mấy ngày nay đều nâng tạ xi măng, cho nên đã khai phá thêm được tiềm lực trong cơ thể.

“Ba!”

Cao Phong lại tát thêm một cái tát nữa, lại khiến cho một tên thanh niên nữa bị đánh tới lùi lại vài bước.

Động tác này rất tùy ý, thần sắc lạnh nhạt, giống như chỉ đang thực hiện một việc rất bình thường là tản bộ sau khi ăn xong.

Những người đối diện anh đã mất đi một nửa, Cao Phong lại cảm thấy vô cùng thoải mái.

Nhưng mà, dáng vẻ thoải mái tùy ý này của Cao Phong, cũng khiến cho đảm người Ngô Hiểu bị dọa cho kinh hãi một phen.

Một Cao Phong như vậy, vẫn có thể là một con người sao?

Anh cùng những người đó đánh khoảng hai phút, trực tiếp đánh ngã hơn mười thanh niên.

Mà những thanh niên này, từ đầu tới đuôi, chỉ có duy nhất hai người, có thể chạm được đến người của Cao Phong, nhưng không hề tạo cho Cao Phong chút ảnh hưởng hay thương tích nào.

Ngô Phương Hân ngây người, Trương Tùng có chút mông lung, toàn bộ những gia đình trong đại sảnh bệnh viện đều cảm thấy khiếp sợ.

“Con mẹ nó! Cao Phong thế mà, lại có thể lợi hại như vậy?”

“Con mẹ nó, may mắn ngày hôm qua tôi không có đi tìm đường chết, tôi còn chuẩn bị gọi thêm chục người nữa, buổi tối đi đánh anh ta đây”

“Như này cũng quá là mạnh đi, đây là đang quay phim truyền hình sao?”

Phía trước có vài tên độc thân từng bị Cao Phong đánh, tất cả đều đang trừng lớn mắt nhìn anh sau đó thảo luận với nhau.

Nguyên bản trong đầu còn có ý nghĩ muốn đối phó Cao Phong, nhưng ngay lúc này đây, suy nghĩ đó lập tức bị đánh tan.

Không thể trêu vào.

Một Cao Phong như vậy, tuyệt đối không phải là người mà bọn họ có thể động tới.

Mà Kim Tuyết Mai, ánh mắt xinh đẹp lộ ra tia vui vẻ, không có kinh ngạc, cũng không có khiếp sợ.

Bởi vì cô biết rất rõ, cô cũng có một niềm tin vững chắc, người đàn ông của cô, chính là mạnh mẽ như vậy.

Mọi người đều nói khi hổ lạc vào bầy cừu thì sẽ bị chó săn ức hiếp, mà một mãnh hổ chân chính, mặc dù có là lạc vào bầy cừu, cũng không phải là người mà một kẻ như Trương Tùng có thể tùy tiện bắt nạt.

“Ba! Bịch!”

Một tiếng kêu nặng nề vang lên, tên thanh niên cuối cùng, cũng đã bị Cao Phong một tay giải quyết xong.

Lúc này, hay tai Cao Phong chống ở lưng, anh đứng ở tại chỗ, trên mặt đất, xung quanh chân anh, là hơn hai mươi tên thanh niên nằm sõng soài.

Nếu bây giờ anh muốn đi, không ai dám ngăn cản anh

Ngô Phương Hân trừng lớn mắt, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ, những người có mặt trong sảnh lớn của bệnh viện, đều đồng loạt cúi đầu Cao Phong, quá mạnh mẽ.

Một Cao Phong từng chậm chạp, một Cao Phong từng như một kẻ ngốc, sẽ không bao giờ có thể thấy một Cao Phong như vậy nữa.

Cao Phong của bây giờ, bọn họ chỉ có ngước mắt lên nhìn! “Anh, anh.”

Trương Tùng đưa tay chỉ vào Cao Phong, dáng vẻ cực kỳ khiếp sợ.

Anh ta cũng coi như là người đã được lăn lộn bên ngoài một khoảng thời gian, cũng từng được thấy qua không ít những người có năng lực cường đại. Nhưng với một người khủng bố và đáng sợ như Cao Phong, anh ta thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy.

“Nói cho ta biết, anh có cái tư cách gì, mà có thể hỏi tên của tôi?” Cao Phong thản nhiên liếc mắt nhìn Trương Tùng một cái.

Giọng nói trầm xuống, Cao Phong nhẹ nhàng cất bước, đi từng bước tới trước mặt Trương Tùng. Trương Tùng trừng lớn ánh mắt, theo bản năng lùi lại phía sau hai bước.

Cao Phong nhẹ nhàng lắc đầu, khỏe miệng hiện lên một tia trêu tức, sau đó đi đến chỗ của Kim Tuyết Mai.