Rể Quý Rể Hiền

Chương 941



Chương 941

Kim Tuyết Mai cũng không hỏi nhiều, cô và Cao Kinh Thiên cùng nhau xuống xe.

Nhìn thấy có người bước xuống xe, mắt của mấy người dân trong thôn đó lại sáng choang lên lần nữa. khi nhìn thấy Trương Đại Hải, trên mặt rất nhiều người lại lộ ra nét kiêng kị Dù sao thì danh tiếng của Trương Đại Hải ở mấy thôn xóm xung quanh đây cũng rất vang dội.

Trương Đại Hải cho người xách hành lý của Cao Kinh Thiên từ cốp sau xe ra, rồi lại cho hai người xách hành lý giúp Cao Kình Thiên, Cao Kinh Thiên thấy thế cũng không từ chối.

“Cậu Kình Thiên, có cần tôi ở đây đợi cậu không?” Trương Đại Hải thăm dò hỏi một câu.

Cao Kình Thiên nghĩ ngợi một lát rồi mới trả lời: “Không cần đầu, nếu có việc gì cần thì tôi sẽ gọi anh sau, việc hôm nay cảm ơn anh”

“Cậu Kình Thiên, cậu tuyệt đối đừng nói những lời như thế!” Trương Đại Hải lo sợ, anh ta vội vàng phất tay nói: “Có thể làm việc giúp cậu Kinh Thiên, đó chính là vinh dự của Trương Đại Hải tôi.”

Trương Đại Hải nói xong thì lại vội vàng lấy số điện thoại của mình ra, đưa hai tay cho Cao Kình Thiên.

“Những chuyện liên qua tới tôi, không được nói ra ngoài nửa chữ”

Trước lúc đi Cao Kình Thiên nói với Trương Đại Hải một câu như thế.

Bây giờ anh đang ở bên Kim Tuyết Mai, làm việc gì cũng phải cẩn thận mới được, cẩn thận rồi lại càng phải cẩn thận thêm nữa.

Đặc biệt là thân phận của Cao Kình Thiên, càng không thể để cho bên ngoài biết được mảy may, nếu không thì nhất định sẽ làm cho nhà họ Cao chủ ý tới. Lúc này anh đã không còn liên hệ với ông Lưu nữa, mà trong tay Cao Kình Thiên bây giờ cũng tạm thời chưa có thực lực để chống lại nhà họ Cao.

Tất cả mọi chuyện vẫn còn đang rất loạn, Cao Kinh Thiên chỉ có thể tạm thời giấu minh trong bóng tối mà thôi.

“Cậu Kình Thiên yên tâm đi, Trương Đại Hải tôi hiểu rồi.” Trương Đại Hải nghiêm túc gật đầu. Dưới sự dẫn dắt của Kim Tuyết Mai, mọi người cùng nhau đi về phía nhà họ hàng của Kim Tuyết Mai.

Sau khi hai tên đàn em của Trương Đại Hải giúp hai người Cao Kình Thiên xách đồ tới trước cửa thì liền vội vàng tạm biệt.

Mà còn chưa đợi Kim Tuyết Mai cầm hành lý thì trong đã có một đám người ào ạt bước ra từ trong khu nhà. Có nam có nữ, có già có trẻ, ít nhất cũng phải có mười mấy người Nhìn thấy Kim Tuyết Mai đến đây, ánh mắt của mấy người đó đều sáng choang.

“Ai ya, Tuyết Mai à, cuối cùng thì cháu cũng đến rồi!”

“Tuyết Mai nhanh đi vào trong phòng đi, người này là người trong nhà kia của con đây sao? Ai ui, quả nhiên vừa nhìn là đã biết là người tài giỏi mà!” Mười mấy người đó đều vô cùng nhiệt tình, bọn họ lập tức đi về phía trước muốn cầm lấy hành lý trong tay Cao Kình Thiên.

Cao Kình Thiên khách sáo cười một tiếng rồi cùng Kim Tuyết Mai cùng nhau đi theo đám người đó tiến vào bên trong.

Kim Tuyết Mai hãnh diện liếc nhìn Cao Kình Thiên một cái, giống như đang nói anh xem đi này, em đâu có lừa anh đầu đúng không, họ hàng của em đều rất nhiệt tình đây này.

Cao Kình Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, những người này thật sự rất nhiệt tình, nhiệt tình tới mức hơi quá đáng. Một đám họ hàng xa mấy năm qua chưa từng gặp nhau một lần mà vẫn có thể thân thiết như thế này, thật sự là cũng không dễ dàng gì.

Trong nhà, mọi người quây lại xung quanh hai người Cao Kinh Thiên và Kim Tuyết Mai, ai nấy đều hỏi hạn ân cần.

Giờ khắc này trên người Cao Kình Thiên vẫn còn mặc bộ tây trang xa xỉ mà Vũ Hoàng Lê mua cho anh, vừa nhìn một cải liền biết giá trị xa xỉ.

Vì thế nên giờ phút này mấy người đó mới nhiệt tình đến trình độ này, thậm chí còn nhiệt tình hơn so với ngày đó khi nhìn thấy Kim Tuyết Mai vài lần. Nhưng mà trước đây bọn họ đã nói với Kim Tuyết Mai khi gặp Cao Kình Thiên thì sẽ tặng bao lì xì cho hai người, nhưng giờ này lại không có ai nhắc đến.

Những người phụ nữ trong nhà vội vàng đi giết gà làm đồ ăn gì đó, rất nhanh đã xếp ra một bàn toàn đồ ăn.

Mười mấy người ngồi quây quanh bàn ăn, cùng nhau hồi hét ăn uống Ăn được một nửa.

Một người đàn ông trung niên chếnh choáng nhìn về phía Cao Kinh Thiên, ông ta hỏi: “Kình Thiên à, lần này cháu tới đây, cháu muốn ở lại bao nhiêu ngày cũng được, chỉ cần cháu không chế nơi này tồi tàn thì cứ ở đây luôn cũng được!”

“Đúng đúng! Ở đây toàn là người quen họ hàng với nhau cả, cháu muốn ở nhà ai cũng được.” một người họ hàng khác vội vàng phụ họa.

“Chúng cháu không chế đâu mà, lúc trước chúng cháu thuê phòng ở chỗ khu đang khai phá bên kia, điều kiện ở bên đó không thể nào so sánh với ở đây được. Cao Kinh Thiên ra vẻ tùy ý cười cười, anh nói ra một câu như vậy.

Kim Tuyết Mai có hơi nghi ngờ, cô vẫn luôn cảm thấy lời này của Cao Kình Thiên hình như vẫn còn ý gì khác.

“Hai cháu thuê phòng sao?” quả nhiên người đàn ông trung niên đó nghe được lời này thì động tác trong tay cũng hơi dừng lại một chút.