Rể Quý Rể Hiền

Chương 959



Chương 959

Cao Phong do dự một chút, anh chuẩn bị rời đi trước Kim Tuyết Mai vẫn đang đợi anh ở ngoài.

Nhưng anh lại không hỏi tên của ông chủ ở đây là gì.

Không nói đến việc nhân viên ở đây sẽ không nói cho anh biết, chứ Cao Phong đã đổi tên, khó có thể đảm bảo chuyện khúc Đại Minh có đổi tên hay không.

Do đó anh có hỏi thì cũng bằng thừa.

“Này anh, anh còn chuyện gì sao?”

Đúng lúc đó, một cô gái cao lớn ở quầy lễ tân nhận ra động tĩnh ở bên này nên bước tới.

“Chị Lệ, anh ấy nói cần tìm ông chủ, nhưng không nói có chuyện gì. Người nhân viên lập tức lễ phép trả lời lại.

Xem ra cô gái tên Lệ này có vị trí khá cao ở phòng tập này.

Cô gái hơi bất ngờ khi nhìn thấy Cao Phong, cô đột nhiên nhớ lại lời ông chủ đã dặn.

“Chào anh, anh tên gì vậy?” Cô gái nói chuyện với anh rất khách sáo.

“Cao Vũ.“ Cao Phong do dự một lát, cuối cùng anh quyết định không nói tên thật của mình ra.

“À… Cô gái à một tiếng rồi nói tiếp: “Bây giờ ông chủ của chúng tôi không có ở đây, anh có chuyện gì thì hôm khác tới nhé.”

“Được, cảm ơn cô.” Cao Phong gật đầu rồi bước ra ngoài. Thấy Cao Phong bước ra ngoài thì cô nhân viên bĩu môi.

“Chị Lê, người này nhìn một cái là biết không đến đây để tập, chị còn nói nhiều như vậy với anh ta làm gì. Lãng phí thời gian.” Người nhân viên cảm thấy hơi cạn lời. Chị Lê nhìn cô nhân viên một cái rồi lắc đầu và quay lại bàn lễ tân.

Chuyện ông chủ dặn cô, cô nhất định không nói cho người khác biết Cao Phong đi chưa được mười phút thì có một chiếc ô tỏ dừng lại trước cửa.

Cửa xe mở ra, là một thanh niên có thân hình rắn chắc, khuôn mặt đầy tâm sự bước vào bên trong, lông mày anh ta nhíu chặt lại và khuôn mặt không chút biểu cảm nào.

“Chào giám đốc Đông!” Chị Lệ vội vàng chào một tiếng. Những nhân viên khác trong phòng cũng lên tiếng chào hỏi người thanh niên kia.

Mọi người đã quen với việc nhìn thấy khuôn mặt nặng về tâm sự, hai mày nhíu chặt của người này rồi. Bọn họ ở đây được hai tháng nhưng số lần gặp mặt ông chủ chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Và mỗi lần gặp thì ông chủ của bọn họ lại có vẻ mặt này, nhiều người nghi ngờ không biết có phải ông chủ này bị liệt cơ mặt rồi không.

“Ừ.” Người thanh niên trả lời một tiếng rồi đi vào phòng làm việc.

“Giám đốc Đông, vừa nãy vừa có người qua đây tìm anh. Chị Lệ nhớ lại chuyện đó nên nhắc lại.

Bước chân của người đó đang đi bằng dừng lại, anh ta quay phắt đầu lại nhìn chị Lệ rồi nhanh chóng bước tới.

Khuôn mặt của anh ta mang theo vẻ chờ đợi, thậm chí còn có chút lo lắng không yên. Điều đó khiến nhân viên ở đây cảm thấy rất kinh ngạc. So với vẻ mặt cau có lúc trước thì khác rất nhiều.

Hóa ra ông chủ Đông này không bị liệt cơ mặt “Ai tìm tôi vậy? Người đó tên là gì?” Anh ta vội vàng hỏi.

“Tên là Cao. Chị Lê mới nói được chữ này thì anh ta đã trợn trừng mắt, nằm chặt lấy tay của chị và hỏi: “Cao gì?”

“Hình như là Cao Vũ thì phải.” Chị Lệ sửng sốt rồi vội càng trả lời. Nghe thấy cái tên này, mặt anh ta lập tức trở nên ảm đạm, anh ta buông tay chị Lệ ra rồi hỏi: “Tìm tôi có việc gì? Người đâu?”

“Anh ta không nói có chuyện gì, em có cảm giác như người thần kinh vậy, anh ta đi rồi.” lúc này cô nhân viên kia mới bước tới.