Rể Quý Rể Hiền

Chương 990



Chương 990

Cao Quang Minh cùng những người khác không ngừng xoa nhẹ hai lòng bàn tay vào nhau, tỏ vẻ phần khích vô cùng, trong lòng đầy ap sự chờ mong.

“Brum brum!”

Bóng nhiên có tiếng động cơ ở tổ từ bên ngoài nhà kho khế vọng tới.

“Kit!”

Hàng chục người đàn ông đứng bật dậy theo phản xạ, sau đó nhìn ra phía bên ngoài với ảnh mát đầy sự dẻ chứng.

Trong suốt mấy tháng nay bọn họ luôn sống trong cảnh chạy trốn, không có lúc nào là có thể buông lỏng cảnh giác. Chính vì vậy mà bây giờ bọn họ vẫn luôn ở trong tình trạng thần hồn nát thần tính, trồng gà hóa quốc cũng là điều dễ hiểu.

“Không cần lo lắng, đó có thể là xe của anh Phong. Để tôi ra ngoài xem sao!” Nói xong, Khúc Đại Minh liền đứng dậy, đi ra ngoài xem tình hình.

Cao Quang Minh và những người khác nhìn nhau, trong lòng không kiềm chế được sự kích động, cũng đi theo khúc Đại Minh ra bên ngoài.

Ở ngoài cửa, có một chiếc xe Santana màu trắng đang từ từ đổ lại. Ngay khi chiếc xe dừng hẳn lại, cánh cửa xe được đẩy ra, Cao Phong bước từ trên xe xuống Ảnh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía Cao Phong.

Giờ phút này hệt như cảnh tượng Cao Phong và Khúc Đại Minh gặp nhau ngày hôm qua, dường như thời gian đang ngừng lại Khúc Đại Minh khẽ thở dài, bước sang một bên, nhường chỗ và thời gian cho những người đàn ông trung thành này có thể dễ dàng chào hỏi Cao Phong.

“Cậu Câu Phong Cao Quang Minh và Cao Kim Thành đồng thanh hết lên một tiếng.

Âm thanh phát ra dường như còn hơi run run xúc động.

Đôi mắt của từng người đàn ông có mặt ở đó đều đồng loạt trở nên đỏ hoe.

Bọn họ vẫn luôn giữ cho mình dáng vẻ sắt đá, luôn ngoan cường mạnh mẽ, khi phải đối mặt với nhà họ Cao bọn họ cũng thà chết chứ không chịu khuất phục.

Ngay cả khi trong điều kiện không có bất kỳ sự cứu giúp về y tế nào, phải dùng dao găm để tự rạch chính cơ thể mình ra, ngay cả một lời kêu than cũng không có chứ đừng nói đến việc khóc lóc.

Thế nhưng vào giây phút này, khi đối mặt với Cao Phong, bọn họ cuối cùng cũng không chịu đựng được mà rơi nước mắt.

Giờ đây, bọn họ giống như những đứa trẻ lạc cuối cùng cũng đã tìm lại được gia đình của mình sau bao thời gian cách trở.

“Cậu Phong!”

Cao Quang Minh và tất cả mọi người cùng nhau quỳ gối và cúi đầu trước Cao Phong.

Cao Phong chỉ xoa nhẹ chóp mũi, không nói lời nào, lần lượt đi đến đỡ từng người đứng dậy.

Nhưng cho đến khi anh đứng trước mặt Cao Kim Thành, anh ta quỳ dưới mặt đất như một bức tượng, nhất quyết không chịu đứng lên.

“Cậu Phong, nếu ban đầu tôi không trở về nhà họ Cao thì sẽ không xảy ra những chuyện sau này.”

“Là Cao Anh Hạo đã cho người phát lệnh triệu tập dòng họ, vì vậy tôi không thể không về.

Trong lòng Cao Kim Thành tràn ngập sự tự trách, nói một lời giải thích với Cao Phong.

“Nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng là một tay che trời. ã là mệnh trời thì không thể làm trái, không tuân theo. huyện này không phải là lỗi của các anh.

Cao Phong nói xong thì từ từ đỡ Cao Kim Thành đứng “Cậu Phong ay.

Mỗi người khi được Cao Phong đỡ dậy đều gọi hôn lên một tiếng, trong lòng cảm động không thôi.

“Cao Phong tôi có tài đức gì lại khiến mọi người đi theo trung thành như vậy?”

Cao Phong làm xong một lượt thì cũng thở dài một tiếng.

“Bởi vì cậu là cậu Phong!” Cao Kim Thành không chút do dự trả lời.

Cái gì gọi là trung thành đến mức mù quáng?

Lòng trung thành của những người giống như đảm người Cao Kim Thành này, có lẽ chính là cái gọi là ngu trung đó.

Không cần hỏi quá nhiều, chỉ cần là vì người xứng đáng đó thì có thể bỏ ra toàn bộ của bản thân.

Cao Phong bước lên phía trước, rút tay áo của Cao Quang Minh ra.

Trên bắp tay có một vết sẹo vô cùng chói mắt.

“Không có thuốc cầm máu, không có bằng gạc, làm sao các anh làm được?”

Cao Phong im lặng suy ngầm hồi lâu mới nhẹ giọng hỏi.

“Cậu Phong. Chuyện này không làm khó được chúng tôi! Quần áo xé thành dải thì chính là bằng gạc, đạn đốt lên là có thẻ tiêu độc, cầm máu.” Cao Quang Minh không chút do dự trả lời Cao Phong.