Rể Quý Rể Hiền

Chương 992



Chương 992

Cao Phong gật gật đầu, nói: “Với phong cách làm việc của nhà họ Cao mà nói, có lẽ sẽ không có tại mắt của bọn họ ở khu vực phí Nam của Thủ đô này.”

“Nhà họ Cao rất cao ngạo, sẽ không chịu qua lại quá nhiều với với thế lực địa phương. Nhưng bọn họ tự phụ thân phận bản thân tôn quý, cũng sẽ không làm loại hành động như ẩn náu.”

“Nhưng mà vẫn phải có một phần đề phòng như cũ “Anh Phong, em hiểu rồi.” Khúc Đại Minh gật gật đầu. Sau đó, hai người lại nói chuyện thêm một lát rồi tạm biệt và tách nhau ra.

Lúc này, hai tấm lưới lớn mà Cao Phong đan đã từ từ giăng ra một lần nữa, trải ra khắp Thị trấn Biển Đông Chờ đợi tấm lưới lớn này trải ra hoàn toàn, lúc thu lưới, nhất định sẽ gây lên chấn động cho cả Thị trấn Biển Đông.

Khu đô thị Seaside Garden, trong nhà Cao Phong.

Vào lúc Kim Tuyết Mai đang giặt đồ cho Cao Phong đột nhiên chiếc điện thoại đổ chuông.

Cô cầm điện thoại lên, liếc nhìn qua, là số điện thoại của từ Thủ đô Hà Nội.

Trong lòng Kim Tuyết Mai có hơi lo lắng, cô do dự mất một lúc, vẫn không dám nhận cuộc gọi. Nhưng số điện thoại này lại vô cùng dai dẳng, tiếng chuông vang mãi không dứt. Gọi hai lần không được thì lại gọi thêm lần nữa.

Kim Tuyết Mai cầm điện thoại vào trong tay, đợi bảy, tám giây, vẫn là lướt nhẹ vào biểu tượng nhận cuộc gọi trên màn hình.

Đặt nhẹ điện thoại bên tại, Kim Tuyết Mai không hề vội vàng lên tiếng trả lời cuộc gọi.

“Tuyết Mai?”

Đột nhiên truyền đến một giọng nói.

Nghe thấy giọng nói này, Kim Tuyết Mai lập tức mở lớn hai mắt, từ trong mắt, dòng lệ nóng cũng tuôn ra ào ạt.

Là Kiều Thu Vân, là mẹ cô.

Cho dù Kiều Thu Vân có xấu xa hơn nữa thì bà ta vẫn là người mẹ đã sinh ra và nuôi nấng cô.

“Mẹ Kim Tuyết Mai xoa mũi, nhẹ giọng hồ lên một tiếng. Đúng thật là con. Con cũng không biết đường gọi điện thoại về cho nhà sao?” Giọng Kiều Thu Vân có phần không vui.

“Mẹ, mẹ là đang nói đùa sao?”

“Con nào dám liên lạc về nhà. Hiện giờ là tình huống gì, mẹ cũng không phải không biết. Làm cách nào mẹ liên lạc được với con? Mẹ lấy được số điện thoại này từ đâu?”

Kim Tuyết Mai xoa xoa khỏe mắt, liên tục đưa ra mấy câu hỏi cho Kiều Thu Vân.

“Mẹ đừng để ý việc con gọi điện thoại từ đầu nữa. Mẹ cũng không cần lo lắng về vấn đề an toàn của con đầu là con tìm điện thoại công cộng gọi cho mẹ”

“Thời gian gấp gáp, mẹ chỉ có thể nói với con một câu. Dù con có ở đầu, con có còn thừa nhận người mẹ này là mẹ của con hay không thì con cũng mau trở về đi!” Kiều Thu Vân vội vàng nói.

“Mẹ! Không được, con phải chăm sóc Cao Phong.” Kim Tuyết Mai dừng lại một chút rồi từ chối Kiều Thu Vân.

“Con còn dám nói dối mẹ, không phải cậu ta đã sớm bình phục rồi sao?” Kiều Thu Vân cười lạnh.

Nghe đến đây, suy nghĩ của Kim Tuyết Mai liền thay đổi. Rất nhanh cô liền hiểu ra rằng chắc hẳn đã có vài người họ hàng xa của cô liên lạc với Kiều Thu Vân.

Ở thị trấn Biển Đông này, Kiều Thu Vân cũng xem như là có quen biết họ.

Điều này khiến Kim Tuyết Mai lại tự trách bản thân thêm lần nữa.

Qua thật bản thân cô chỉ đem lại phiền phức cho Cao Phong.

Mỗi lần đều như vậy, ý tốt lại biến thành chuyện xấu, điều này khiến Kim Tuyết Mai cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Dù sao, bây giờ con cũng không thể quay về.” Kim Tuyết Mai cứng đầu trả lời: “Nếu con quay về, mọi chuyện sẽ bị bại lộ.”

“Hừ! Mẹ đã kêu con trở về thì chẳng lẽ lại không có chút chuẩn bị gì sao? Con cứ yên tâm mà trở về đi.” Kiều Thu Vân trả lời một cách đầy kiêu ngạo.

“Con sẽ không rời khỏi Cao Phong” Kim Tuyết Mai dừng lại hai giây rồi đưa ra câu trả lời chắc chắn.

“Con! Được, vậy mẹ cho con hai lựa chọn.”

“Một, không phải con không tình nguyện rời xa cậu ta sao? Vậy thì cả hai đứa cùng nhau trở về đi!”

“Hai, một mình con trở về.” Kiều Thu Vân “hừ” một tiếng.

“Mẹ, mẹ điên rồi sao? Mẹ rõ ràng viết tình hình hiện tại của Cao Phong. Mẹ đã bảo con cùng anh ấy quay về thì khác gì bảo anh ấy đi chết?” Cuối cùng, Kỷ Tuyết Vân cũng tức giận.

“Nếu cậu ta không dám vì con mà trở về, vậy thì một mình con quay về thôi!”

Đương nhiên, Kiều Thu Vận biết rằng Cao Phong sẽ không quay lại, vậy nên bà ta mới nói như thế.

“Không được!” Kỷ Tuyết Vân không kiên nhẫn được nữa.