Rên Cho Em Nghe - Tô Mã Lệ

Chương 13: Chị chị ơi, giúp em đi



Lương Sam nhìn thấy được tâm tình của Kỷ Vũ lúc rời đi không tốt lắm, còn tưởng một thời gian nữa cậu không muốn để ý tới cô, không nghĩ đến người vừa rời đi chưa đến một giờ lại nhắn tin đến.  

Nhìn bức ảnh, kiệt tác của mình trên cần cổ thon dài của chàng trai, Lương Sam hơi đắc ý.

23: Thích không?

Đợi vài giây sau, đối phương trả lời.

JY: Thích.

JY: Cắn ở chỗ khác càng thích.

23: Tưởng bở.

JY: Cuối tuần này có thể đến tìm em không?

23: Ừm? đã nhớ tôi nhanh như vậy?

JY:…

JY: Không được thì thôi.

23: Tôi chưa nói không được mà, không bận thì có thể.

JY: Em thường xuyên đi công tác?

23: Có lẽ là thứ hai đi, lần đầu tiên nghe ghi âm là lúc đi công tác về vào rạng sáng. 

JY:…

Kỷ Vũ thật lâu không nhắn lại, cô càng tò mò.

23: Sao lại nghĩ đến làm file ghi âm phát lên mạng…rên rỉ…? 

JY:…

Cậu không nghĩ cô sẽ trực tiếp hỏi vấn đề này, im lặng một lát.

JY: Vì quá nhàm chán thôi.

JY: Em chưa buồn ngủ sao?

Cô nhìn ra Kỷ Vũ không muốn tiếp tục chủ đề này, vì vậy khi cậu nhắc đến, Lương Sam cũng cảm thấy hơi mệt, trải qua một cuộc mây mưa kịch tính, cơn buồn ngủ bắt đầu quét qua người.

23: Ừm, vậy ngủ ngon.

JY: Ngủ ngon.

Giữa trưa ngày thứ bảy, Lương Sam vẫn chưa gặp được Kỷ Vũ, đã nhận được điện thoại của mẹ từ Tây Tạng gọi về. Mẹ Lương Sam làm trang sức thủ công mỹ nghệ, gần đây quen được một phú bà, hai người tình cảm thân cận, nói càng nhiều vấn đề hơn. Nghe nói chồng bà làm quan chức cấp cao ở Tây Tạng, bà ấy ở cùng chồng bên này mười mấy năm, làm cùng nghành.

Tình huống trong nhà giống với nhà Lương Sam, hai người phụ nữ lớn tuổi chỉ hận gặp nhau quá muộn, đề tài nhảy lên hai đứa con mình.

Ý nói là muốn Lương Sam đi xem mắt.

Sống một mình mấy năm rồi,nhiều lần ba mẹ ngẫu nhiên yêu cầu vấn đề này, nhưng vẫn có giới hạn. Hai vợ chồng già biết con gái mình tự lập, gần đây cũng có ý muốn về quê dưỡng lão, nên bắt đầu để ý đến cuộc sống sau này của cô.

“Sam Sam, thằng bé kia nhỏ hơn con 3 tuổi, nhưng nhà có mỏ vàng, công việc cũng hãnh diện, hay con đi gặp một lần xem sao?”

“Không phải mẹ nói quá, từ nhỏ cậu ta học bổng rất nhiều, nhìn ảnh chụp cũng đẹp, xác nhận là tuổi trẻ tài cao.”

“Con đã sắp 30 rồi, mẹ biết con vẫn luôn lấy sự nghiệp làm trọng, hiện tại công việc đã ổn định, chẳng nhẽ không xem xét cuộc sống tình cảm hay sao?”

“Con xem ba mẹ đã ở với nhau bao nhiêu năm, về sau không còn, một mình con làm sao có thể yên tâm?”

Giọng nói bắt đầu nghẹn ngào, Lương Sam nghe cũng phiền lòng.

Cô cảm thấy không còn sức, nhưng chẳng cãi cọ với ba mẹ bao giờ, chỉ bất đắc dĩ nói.

“Mẹ… con thật sự…”

Chưa nói xong đã bị tiếng mẹ cô khóc nức nở nói thêm:”Có thể đừng nói cái khác được không, cậu ta làm ngành y, hai người tiếp xúc, mở rộng thêm quan hệ cũng có gì là xấu đâu.”

Câu này làm lòng Lương Sam hơi động, ngành sản xuất dược có chính sách của nhà nước, rất nhanh phát triển, nếu làm bạn cũng không tồi.”

“Được rồi, con biết, mẹ đừng có khóc nữa.”

Cô miễn cưỡng đáp ứng tuần sau sẽ đi gặp người tuổi trẻ tài cao này.

Mẹ Lương thành công dặn dò vài chi tiết khi gặp mặt, bảo cô đừng làm mặt lạnh dọa người ta chạy mất, lúc này mới vui mừng cúp máy.

Vừa nghe điện thoại không lâu sau thấy tiếng đập cửa.

Lương Sam nhìn thời gian, giữa trưa 12 giờ 30.

Mở cửa, Kỷ Vũ mặc một thân đồng phục thể thao đứng trước cửa, áo khoác vắt trên vai, bên trong vẫn là chiếc áo đồng phục số 9, còn đeo một chiếc túi thể thao màu đen.Mái tóc che lại đôi mắt ngày thường được cậu dùng một chiếc dây buộc tóc túm lên đỉnh đầu, bên má còn mồ hôi chảy xuống, ập vào mặt cô là hơi thở nam tính nồng đậm mùi hormone của tuổi dậy thì.

Vừa nhìn qua chắc vừa chơi thể thao xong, mùi hương này tuy rằng không hề khó ngửi nhưng cũng làm Lương Sam nhíu mày, khó chịu nói:

“Như thế này đã chạy đến đây?”

Kỷ Vũ vẫn thấy cô chặn cửa, như không muốn cho cậu vào, trực tiếp tiến về phía cô, cả người cô bị đẩy lùi về phía sau.

“Muốn nhanh nhìn thấy em.” Cậu nghênh ngang thành công đi vào, trở tay đóng cửa, đổi giày xong thuận thế hôn nhẹ một cái lên má cô rồi lập tức tránh ra:”Mượn nhà vệ sinh một lát.”

Lúc chàng trai để sát vào, một hơi nóng bỏng bao phủ lại, Lương Sam ghét bỏ, dùng tay xoa xoa chỗ cậu vừa hôn.

Kỷ Vũ đã thay áo thun và quần đùi sạch sẽ được lấy ở trong túi, xoa tóc đi đến bên sô pha, Lương Sam gác chân lên bàn trà nhìn chằm chằm vào TV xem phim, tay đang bóc một quả cam, tách từng múi đưa vào trong miệng, bên cạnh lúm xuống, tiếp theo một cái đầu ướt dầm dề đừa sang, dùng miệng ngậm lấy múi cam trên tay cô.

Cô nghiêng đầu nhìn sang, Kỷ Vũ không chớp mắt dán vào màn hình TV, nếu không phải đang phồng miệng nhai, cô cảm thấy mình vừa bị quỷ đánh úp.

Ăn xong còn không quên phun một câu:”Không ngọt tí nào.”

Kỷ Vũ tắm xong nhìn thuận mắt hơn nhiều, tóc ướt vẫn còn đang nhỏ nước, không biết lau tóc cái kiểu gì.

“Không ngọt vậy cậu trả lại đây.” Nói xong vươn cẳng chân đặt lên eo cậu, Kỷ Vũ quay sang thấy cô chống một tay lên tay vịn sô pha, cả cơ thể chìm trong đó, trên mặt là ý cười sinh động:”Có thể lau tóc không?”

Kỷ Vũ cũng không trả lời, bắt lấy chân còn gác trên hông kéo mình kéo một cái.

Lương Sam không phòng bị nên bất ngờ, thét chói tai chút nữa ngã xuống sô pha, Kỷ Vũ duỗi tay ôm chặt lấy eo cô nhấc lên, khóa ngồi trên đùi mình. 

“Không, em giúp tôi.” Nói xong lấy khăn lông nhét vào tay cô, mặt chôn trước ngực, đôi tay rảnh rỗi xoa bóp eo sườn.

Lương Sam đang mặc áo thun màu trắng, bị tóc ướt dựa vào, chậm rãi hiện lên một mảnh trong suốt. Tay cô véo hai bên má cậu, đẩy cái đầu trước ngực ra, cúi đầu nhìn cậu, khóe miệng cong lên một độ cung, nói: “Gọi chị đi rồi lau.”

Đối với Kỷ Vũ chuyện này như hạ bút thành văn.

Cậu chậm rãi dán sát vào bên tai Lương Sam, cố ý dùng chất giọng từ tính trầm khàn quyễn rũ nói: “Chị, chị ơi…giúp em đi..”

Cảm giác tê tê dại dại lan tràn từ vành tai đến toàn thân, cô vừa lòng đẩy khuôn mặt vẫn đang dính bên tai mình, mặc kệ người trước mặt có dáng vẻ gì, bắt đầu cầm khăn xoa lung tung trên tóc cậu.