Rỉ Sắt

Chương 11



Từ Tân quay lại, miệng còn ngậm một điếu thuốc nhưng không thấy châm lửa. Hắn không nhúc nhích, đưa mắt quét mấy lượt từ chân đến đầu, hồi lâu mới bỏ điếu thuốc trong miệng ra, hỏi, "Về chưa?"

Lâm An gật đầu.

Lại một cơn gió lớn mang theo cả nước mưa thổi ào đến, vừa ướt vừa lạnh. Từ Tân vốn đã ngồi ở đây một lúc nên chắc đã quen, còn Lâm An thì không khỏi run lên. Hắn nhìn cậu một cái, đứng lên phủi phủi quần, tiện thể dẫm cho tan hết tàn thuốc trên mặt đất, thản nhiên nói, "Thế thì đi."

Nói xong nhấc dù lên, mở bung ra bước xuống cầu thang.

Lâm An ngẩn ra, rồi mới vội nhặt cây dù còn lại lên đuổi theo.

Hai người cứ thế một trước một sau mà đi. Lâm An nhìn bóng lưng thẳng tắp cứng cỏi lại có chút thong dong trước mặt, do dư hồi lâu mới lắp ba lắp bắp, "Anh, anh Từ, cảm ơn anh..."

Từ Tân không nghe thấy, dừng bước quay lại liếc cậu, "Gì cơ?"

Lâm An lấy hơi nói lại một lần, ai ngờ vừa dứt lời thì một trận cuồng phong bất ngờ thổi tới, cậu không kịp đề phòng, cây dù bị gió thổi ngược về sau, người cũng bị kéo theo. Từ Tân thấy cậu khó khăn quá, không nhịn được vươn tay kéo lại.

Đến được trạm xe thì ống quần của hai người cũng đã ướt đến quá nửa. Từ Tân tiện tay sờ áo kiểm tra, ngoài tay áo và vai có ướt một chút, còn lại cũng tạm coi như là khô ráo. Quay sang nhìn Lâm An, lại thấy thằng nhóc này thảm hơn mình rất nhiều. Hai tay áo đều là nước mưa, lưng cũng thấm đẫm một mảng lớn.

Lâm An nhận ra ánh mắt Từ Tân đang nìn mình, có hơi không tự nhiên rụt vai lại. Tuy là tay lạnh như băng, mặt lại hơi ửng hồng lên.

Từ Tân cau mày, "Làm sao mà lại thành ra thế này?"

Lâm An hơi nhếch khóe miệng, thấp giọng đáp, "Không có, không sao đâu, chắc dù bị thủng thôi..."

Từ Tân im lìm mặt không đổi sắc, nhìn cây dù cậu đang chống xuống đất, cuối cùng vẫn là không nói gì.

Chỉ một lát sau là xe tới, hắn vỗ vai Lâm An ý nói hắn sẽ lên sau, hai người cũng không nói với nhau thêm câu nào nữa. Trên xe có rất nhiều chỗ trống, Từ Tân ngồi vào bên trái hàng thứ ba, Lâm An liền tự động ngồi vào bên phải. Bởi vì thật sự có rất ít người lên xe, mấy người soát vé còn chẳng buồn thông báo trạm đến nữa. Trên xe còn nghe tiếng sắt loảng xoảng va vào nhau.

Khoảng 20 phút sau, Lâm An trông thấy cánh cổng quen thuộc của xưởng sắt, theo bản năng quay sang nhìn Từ Tân, lại thấy Từ Tân cũng quay lại nhìn cậu.

Từ Tân chớp mắt đã cầm dù xuống xe. Lâm An nhanh chân đuổi theo sau. Vừa mới đứng vững đã bị một lực mạnh kéo giật ra sau. Cậu sợ hãi quay đầu lại, chỉ thấy Từ Tân mặt lạnh tanh không nói không rằng lôi cậu đi theo. Hồi lâu hắn mới khẽ giọng giải thích, "Dù của mày rách rồi, hay là bỏ đi..."

Còn chưa nói hết câu mưa đã chợt ào xuống to hơn. Mưa cứ như trút nước, xối xả, hạt mưa nặng nề ào ào rơi xuống. Khắp nơi mù mịt chằng chịt đều là bọt nước. Hai người chung một cái dù, nháy mắt đều đã ướt nhẹp.

Từ Tân vuốt mặt, nhìn trước nhìn sau, trên đường vắng hoe, đến một bóng người ló ra cũng không thấy, thế là hắn rất nhanh đã quyết định, "Chạy đi!" Vừa nói xong liền nắm lấy cánh tay căng cứng của Lâm An, ngược chiều gió mà lao về phía trước.

Hai người một dù chạy một mạch vào xưởng sắt, dừng lại cũng là lúc Lâm An hết hơi đổ gục xuống. Tuy trạm xe trông thì không xa lắm, nhưng mà chạy một đường toàn nước lõm bõm còn bị mưa dội xối xả cũng đủ phí sức. Đấy là chưa kể nguyên một đường cậu bị Từ Tân tóm tay, về cơ bản là bị hắn xềnh xệch lôi đi. Chuyện buồn bực nhất không phải là vì chạy hết cả hơi, mà quan trọng hơn, là cả khuôn mặt cậu đều không khống chế được mà đỏ bừng.

Từ Tân kéo người vào chỗ trú xong, tiện tay ném dù liền muốn cởϊ áσ sũng nước ra. Cởi được một nửa đột nhiên nghĩ ra chyện gì, hắn liếc nhanh qua Lâm An, thấy cậu hai má ửng hồng nhìn mình. Thế là áo kéo đến quá nửa lưng lại thả trở về, thay vào đó chỉ vắt vắt bớt nước ra cho đỡ ướt.

Lâm An hé miệng, lại không nói lời nào dời ánh mắt đi, thất thần nhìn mặt đất ẩm ướt đến phát ngốc.

Từ Tân kéo ra phần áo còn khô ráo để lau tóc. Hắn liếc nhìn thấy tên nhóc kia vẫn đứng ngây người như khúc gỗ, trong lòng đột nhiên có chút cảm giác buồn bực. Ngoài kia trời vẫn mưa nhưng lúc nặng lúc nhẹ chẳng theo nhịp độ gì. Từ Tân đi ra phía ngoài xem, lúc bước qua Lâm An thuận tay ném áo lên đầu cậu, sau đó tự do tự tại mà ngồi ngay trước cửa.

Lâm An bị phủ dưới lớp áo phông không khỏi phiền lòng, ngây người hai giây mới phản ứng lại. Cậu vội vàng giơ tay lên dùng áo lau đầu qua loa, lau xong đến cổ cũng đã đỏ hồng cả lên.

Một lúc sau, mưa quả thật ngớt một chút. Hai người đã nghỉ ngơi được một lát, cầm dù lên đi vòng qua hai tòa nhà thấp lè tè, cuối cùng cũng tới kí túc xá.

Hắn vừa mới treo cây dù lên, lột áo ba lỗ ra đang định vào nhà tắm thì nghe thấy phòng bên cạnh tiếng Đinh Hoa rống lên, "Lão Đại, phải anh không đó!"

Từ Tân thò đầu ra ngó, thuận miệng ờ một tiếng.

Đinh Hoa nghe thấy thế không nói hai lời liền mở cửa nhào tới, "Anh! Có chuyện rồi, chuyện lớn! Em với Trần Gia Lâu chiều hôm nay gặp chị dâu ở chỗ lão Đức An, còn gặp cả cậu của chị dâu nữa. Ổng vừa tới đã thăm chị dâu, còn muốn gọi anh đến dùng cơm, 6 giờ tối nhá!"

Đinh Hoa nói mà trán đầy mồ hôi. Đây chính là chuyện cưới vợ gặp thầy u mà, không vội mà được à? Trần Gia Lâu cũng không biết phải đi đâu tìm, bặt vô âm tín, Từ Tân mãi vẫn không thấy về. Trước đó gã đã vỗ ngực hứa hẹn thề thốt, bảo cái gì mà chiều này anh Từ không nhiều việc lắm, nhất định sẽ đến. Ai mà ngờ chiều vừa gặp Từ Tân xong thì quên béng luôn chuyện quan trọng.

Bây giờ đã là sáu rưỡi rồi, lão Đại vẫn còn cởi trần đi loanh quanh trong kí túc. Đinh Hoa ở cạnh Từ Tân từ nhỏ đến lớn, mọi chuyện gã đều không để tâm lắm, thế nhưng lần này không thể như thế được. Gã thấy rõ ràng anh Từ và Dương Cầm hai bên đều có tình có ý, trai tài gái sắc. Đầu óc đơn giản của Đinh Hoa liền cảm thấy chị dâu sắp thật sự thành chị dâu rồi, chỉ thiếu một bước vào cửa chính nữa thôi là xong. Bây giờ chuyện lớn thuận lợi ập tới, ngàn vạn lần không thể bị hắn làm hỏng được.

Từ Tân lại không hơi đâu mà để ý. Lúc hắn ra ngoài tìm Lâm An đã bị ướt quần, đi về còn dính một trận mưa giông, bây giờ cả người dưới đều ướt sũng dính dính rất khó chịu. Hắn chỉ mong mau mau chóng chóng cởi ra cho xong. Giữa hắn và Lâm An cũng coi như bớt lúng túng nhiều, nên có chút hơi buông lỏng cảnh giác. Thế là lúc Đinh Hoa đạp cửa xông vào, hắn chỉ đang mặc độc một chiếc quần xà lỏn.

Đinh Hoa thấy Từ Tân im lặng không nói thì phiền não không thôi, vừa định nói tiếp thì nghe thấy Từ Tân đột nhiên quay đầu nói với Lâm An đang đứng cạnh giường, "Mày đi thay quần áo, nhanh cái chân lên." Lâm An còn đang sắp xếp đồ đạc, nghe xong nhẹ giọng 'Dạ' một tiếng rồi chạy vào nhà tắm.

Đinh Hoa lúc này mới phát hiện ra sự tồn tại của Lâm An, nhìn cái lưng ướt sũng nước không khỏi lẩm bẩm, "Mẹ nó sao mà gầy quá vậy!"

Từ Tân liếc gã, không rõ là có ý gì, đổi giọng hỏi, "Mày vừa nói là ở đâu?"

"Hả?"

"Dương Cầm với mọi người ở đâu?"

Đinh Hoa lập tức lộ vẻ sầu khổ, "Chỗ lão Đức An."

"Ờ." Từ Tân vẫn ở trên, dựa vào cạnh bàn, ánh mắt không hiểu sao có chút lạnh lẽo, "Bây giờ mà đi cũng không có dù nữa."

"Cần em đi theo cùng không?" Đinh Hoa hơi nghiêng đầu, ngượng ngùng, "Ngồi ở cửa chờ cũng được."

Từ Tân nghĩ nghĩ rồi gật đầu, "Cũng được."

Vừa lúc Lâm An thay đồ xong đi ra ngoài, Từ Tân đưa mắt nhìn cậu một lượt. Hắn cầm quần áo khô của mình rồi cũng vào nhà tắm thay đồ. Lúc đi ngang qua chỗ cậu, hắn không nhịn được dừng lại một chút, nháy mắt ra hiệu cho cậu nhìn cái phích dưới gầm bàn, "Có nước nóng đấy."

Lâm An hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn hắn rồi khẽ gật.

Một lát sau, Từ Tân cuối cùng cũng gặp được Dương Cầm, nhưng chạm mặt cũng không vui vẻ gì cho cam. Lúc hắn đến, trên bàn đã là chén đĩa bừa bộn, Dương Cầm ngồi một mình với chén trà lạnh ngắt.

"Cậu em đi trước rồi. Ông ấy muốn bắt chuyến xe lúc bảy rưỡi, không đợi anh được."

Từ Tân chọn một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, mỉm cười nhìn cô, "Tiểu Đinh quên không nói với anh, vừa rồi nó mới nhớ ra." Vừa nói vừa xem thực đơn trên tay, "Sao người nhà đến cũng không nói một tiếng, anh chuẩn bị một chút cho tốt."

Dương Cầm vén một bên tóc mai, hơi nhích lại gần hắn một chút, "Chiều nay em cũng mới biết, nhưng không tìm thấy anh. Anh đi đâu vậy?"

Từ Tân nhìn cô một cái, lại cúi đầu lật xem thực đơn, đáp cho có lệ, "Có anh em xảy ra chút việc, đi giúp đỡ một chút thôi."

Dương Cầm không hứng thú với mấy chuyện anh em huynh đệ của hắn, chỉ đành cúi đầu nghịch ngợm viền hoa trên ống tay áo.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền ôm người, xinh đẹp trong trẻo lại nổi bật, thế nhưng lại không thể lấy được một cái nhìn của người yêu. Từ Tân gọi vài món rồi vùi đầu ăn, một câu cũng không nói. Chuyện này khiến Dương Cầm không khỏi cảm thấy bất an, suy nghĩ mãi vẫn không biết có nên nói gì đó hay không.

Chuyện người nhà tới cô vốn đã biết trước đây một tuần rồi, thế nhưng lại cố ý giấu không cho Từ Tân biết. Cậu của cô, Dương Minh, có ý định gì trong lòng cô đã rõ đến tám chín phần rồi, còn không phải muốn giúp em trai bảo bối của cô tạo vài mối 'quan hệ' hay sao. Em trai họ của cô vẫn muốn mở tiệm thuốc, có điều Sở Y tế không chấp nhận chuyện đi cửa sau, cho nên mãi vẫn không thành. Nửa tháng trước trong nhà biết cô có bạn trai, đối tượng còn là con trai thứ ba của lão Từ, nháy mắt liền cởi mở suy tính cho rằng đây là cơ hội trời ban. Anh trai cả của Từ Tân, Từ Quang năm đó cũng từ Sở Y tế ra, mặc dù giờ không làm ở đó nữa nhưng khắp nơi đều là người anh ta quen biết là cái chắc. Nếu muốn cái gì đó còn không phải chỉ cần nói một câu là được ư?

Dương Cầm ngượng ngùng không muốn làm cái chuyện xin xỏ này, Dương Minh dứt khoát nói cuối tháng đến thăm cô, đến lúc đó cho ông gặp là được, không cần cô phải mở miệng, đích thân ông sẽ hỏi cho. Cô cũng do dự, ông lại nói thêm, sau này không phải là người một nhà à, giúp một chút chuyện thì có làm sao, yên tâm, ông cũng không phải là ép buộc người ta, chỉ cần cô chuyển lời là được rồi.

Dương Cầm đành đồng ý.

Có điều tấm lòng thiếu nữ vẫn là không tình nguyện. Ý định của cô rất trong sáng, không hề có ý lươn lẹo lợi dụng gì. Cô chỉ cảm thấy tình cảm là tình cảm, việc là việc, vốn nên rõ ràng minh bạch. Nếu như trộn lẫn vào nhau thì sẽ không còn là tình cảm nữa, việc cũng thành việc khác rồi. Lại nói, trong thời gian quen nhau, cô có thể thấy được Từ Tân không ưa gì chuyện người ta coi mình là bàn đạp, lại càng không thích nhắc đến chuyện gia đình. Cô vốn định tìm lý do thoái thác cho hắn, nói dối Dương Minh chuyện gì đó rồi thôi. Ai ngờ trên đường lại gặp Đinh Hoa và Trần Gia Lâu, cái tên Đinh Hoa còn nhanh nhảu, cản cũng không kịp cản, gã đã nhận lời rồi. Dương Cầm cảm thấy không giấu nổi, chỉ đành để cho gã đi về tìm Từ Tân thôi.

Thế nhưng mãi đến khi Dương Minh đi rồi, Từ Tân cũng không đến.

Dương Cầm thở phào nhưng lại có chút thất vọng.

Khoảng mười lăm phút sau, Từ Tân giải quyết xong cái bụng đói mới ngẩng lên nhìn Dương Cầm tựa như đang phiền lòng chuyện gì mà im lặng, tùy ý hỏi, "Sao thế, có chuyện gì à?"

Dương Cầm ngẩng lên cười, do dự, nghĩ đến Dương Minh trước khi đi có nhờ cô chuyển lời, "Không có gì. Từ Tân, anh trai anh còn qua lại với bên Sở Y tế không. Em họ của em..."

Lời còn chưa dứt, Từ Tân đã hướng chưởng quầy hô, "Ông chủ, tính tiền!"

Sau đó quay lại hỏi, "Em họ em làm sao?"

Dương Cầm thấy sắc mặt hắn không đổi nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo, liền không dám nói thêm nữa, lúng túng cười, "Không có gì. Sau này nói vậy."

Từ Tân ừ hử, rút tiền trong túi rồi cầm áo khoác vắt trên ghế lên, "Anh đưa em về."

Ra khỏi tiệm cơm, hắn khoác áo lên cho Dương Cầm, "Buổi tối hơi lạnh." Sau đó, hắn giơ tay vẫy Đinh Hoa đã đứng chờ dưới gốc đại thụ, nói, "Mày về trước nhé, tao đưa tiểu Dương về."

Đinh Hoa đứng cách khá xa, nhìn không rõ sắc mặt của hắn, vừa ứng tiếng định đi thì Từ Tân gọi giật lại, "Chờ đã!"

Định Hoa chậm chạp chạy tới.

"Trên đường về mua hai hộp thuốc cảm, cầm qua phòng anh."

Đinh Hoa tỏ vẻ khó hiểu, "Anh bị cảm hả?"

Từ Tân mất kiên nhẫn cau mày, "Đi nhanh lên."

Từ Tân không vui vẻ, Dương Cầm có thể cảm nhận được cho nên trên đường về không nói nhiều. Chỉ thi thoảng mới nói vài ba câu, hắn cũng trả lời rất qua loa. Đến khu ký túc xá, Dương Cầm vẫn không đi vào. Từ Tân cùng cô đi dạo vòng vòng một hồi, đột nhiên quay sang hỏi, "Tiểu Dương, em định ở đây bao lâu nữa?"

Dương Cầm không hiểu ý hắn, ánh mắt hoài nghi.

Từ Tân rút một điếu thuốc trong túi ra, nhưng không châm lửa ngay. Hắn nhìn ánh lửa lập lòe, hỏi, "Nói thật xem, em nghĩ em còn làm ở xưởng này bao lâu nữa?"

Dương Cầm không biết phải trả lời thế nào.

Nếu như phải nói thật, ở cùng Từ Tân tốt như vậy, cô không tin mình sẽ phải ở đây mãi. Cô cũng tin nhà họ Từ sẽ không để đứa con trai này du đãng cả đời ở ngoài thế này. Một khi Từ Tân trở về nhà, cũng có nghĩa là những tháng ngày đi sớm về khuya này sẽ kết thúc. Cô không thế phủ nhận chuyện bản thân từng vì tương lai này mà có chút vui vẻ, thậm chí là mong đợi.

Nhưng cô ngại không nói ra được.

Từ Tân thấy cô không trả lời, trong lòng lại thấy càng nhạt thếch. Hắn vươn tay vuốt tóc cô, "Dương Cầm, em tìm sai người rồi."

Vừa nói, vừa ngẩng đầu lên nhìn trời, chỉ thấy một màu đen tối tăm nuốt chửng tất cả, "Về ngủ sớm đi, tối nay chắc sẽ mưa đấy. Anh đi đây."

Trở về kí túc, đèn trong phòng không bật, Từ Tân đưa tay bật công tắc. Trên bàn có hai hộp thuốc, nhưng Đinh Hoa không có ở đây, cũng không có vẻ gì như hộp thuốc đã được mở ra.

Lâm An nằm nghiêng người quay mặt vào tường, chăn bông trên người quấn kín mít như cái kén. Dường như cậu không hay biết chuyện hắn bật đèn, vẫn an ổn ngủ.

Từ Tân liếc nhìn người trên giường, sau đó cởi đồ đi tắm. Ngày hôm nay của hắn đủ mệt mỏi rồi, đúng là hơn là một hồi vừa rồi đã khiến hắn đủ mệt mỏi. Hôm nay giữa hắn và Dương Cầm đã có khoảng cách, nhưng hắn phải thừa nhận rằng ngoại trừ có chút thất vọng, thì hắn thấy nhẹ nhõm nhiều hơn.

Làm rõ một chút cũng tốt, sau này đỡ phải ngại nọ ngại kia.

Tắm rửa sạch sẽ xong hắn mặc một chiếc quần xà lỏn bước ra. Lúc vào phòng không để ý lắm, giờ mới thấy ngoài ban công phơi mấy bộ quần áo, trong đó có mấy cái nhìn rất quen. Từ Tân chăm chú nhìn mới nhận ra là đồ hắn mới thay ra lúc chiều.

Hắn lại thuận thế nhìn vào gian phòng một cái, đã thấy Lâm An khoác chăn ngồi không biết là dậy từ lúc nào. Cậu còn đang ngượng ngùng nhìn hắn.

Từ Tân đối diện với một cặp mắt sáng ngời, trong lòng đột nhiên lại dấy lên một ngọn lửa kì dị khó nói thành lời giống như hai hôm trước. Không rõ có phải vì vừa trải qua 'câu chuyện em họ' cho nên đầu óc tỉnh táo quá hay không, nhìn mầm non trước mặt ngoại trừ cảm thấy có chút kì dị khó hiểu thì không có ý nghĩ gì khác.

"Mày giặt à?"

Lâm An hai mắt lấp lánh, hơi ngượng ngùng gật đầu.

Từ Tân đi đóng cửa ban công lại, rồi mới ngồi xuống giường lau tóc. Hắn vừa định tắt đèn, đã nghe thấy tiếng Lâm An nhỏ giọng gọi

"Anh Từ."

Trong lòng hắn tê tê, mới nãy còn không có cảm giác gì, không hiểu sao vừa nghe thấy cái giọng mềm nhũn này, lại cảm thấy có gì.

Từ Tân cau mày quay lại nhìn, tay vẫn còn đặt trên công tắc đèn, "Chuyện gì?"

Lâm An nhìn hắn hồi lâu, chầm chậm cúi đầu, lí nhí nói "Hôm đó... Đêm hôm đó cho em xin lỗi. Em uống nhiều quá, nên mới hồ đồ."